Lúc trước, Đường Tam cự tuyệt đề nghị của Độc Cô Bác để cho hắn bái sư thì Độc Cô Bác hết sức tức giận, sau khi trải qua một quãng thời gian, Độc Cô Bác phát hiện ra Đường Tam không phải kiêu ngạo, trong phương diện dùng độc, mặc dù kinh nghiệm hắn không bằng mình, nhưng các loại tri thức so với chính mình thì không kém. Hai người dưới sự tham khảo lẫn nhau, đối với phương diện dùng độc cũng thu được lợi ích. Trong lúc đó, cảm giác đề phòng lẫn nhau cũng dần xoá bỏ.
Đương nhiên, đan châu của Độc Cô Bác vẫn nằm trong đan điền Đường Tam, mà Đường Tam cũng không nhắc tới chuyện này. Một già một trẻ như nhũng người bạn tốt, cung cách sinh hoạt mỗi ngày giống nhau.
Buồn cười nhất chính là Độc Cô Bác, y ỷ vào hiểu biết dược vật của chính mình, sau khi dùng xong giải dược của Đường Tam cấp, trở về cũng tự mình điều chế, nhưng giải dược do hắn phối chế ra cùng sử dụng dược vật Đường Tam phối chế giống nhau, nhưng sử dụng không có hiệu quả gì. Hắn đâu biết rằng, bên trong giải dược của Đường Tam còn có một dược dẫn trọng yếu kia chứ .
Nháy mắt, đã nửa năm trôi qua, nửa năm đó, đại sư và Phất Lan Đức trước sau đã tới hai lần, khi bọn họ chứng kiến Đường Tam và Độc Cô Bác trong lúc hoà hợp tựa hồ như không phải là giả, hơn nữa bản thân Đường Tam cũng vẫn an toàn không xuất hiện vấn đề gì, hai người tạm yên tâm. Chỉ là dăn dò Đường Tam sau khi chấm dứt tư luyện ở nơi này, trực tiếp quay về Sử Lai Khắc học viện hội hợp.
Độc Cô Bác dù sao cũng là Phong hào đấu la, mặc dù về phương diện tri thức dùng độc Đường Tam có thể cùng hắn đồng đều, nhưng do vũ hồn tu luyện cao hơn, kinh nghiệm của Độc Cô Bác lại nhiều, không thể cùng Đường Tam so sánh.
Độc Cô Bác cũng cảm động và ghi nhớ công sức của Đường Tam giải độc cho mình, đôi khi chỉ điểm cho hắn một chút, khiến nhận thức của Đường Tam đối với vũ hồn càng thêm sâu sắc. Về tri thức uyên bác, Độc Cô Bác không bằng đại sư. Nhưng dù sao hắn cũng đã trải qua quá trình tu luyện từ đầu đến khi thành Phong hào đấu la, đại sư không có kinh nghiệm này. Cho nên, từ hắn mà Đường Tam thu được không ít lợi ích.
Hơn nữa Băng hoả lưỡng nghi nhãn không ngừng trợ giúp Đường Tam hấp thu Bát giác huyền băng thảo và Liệt hoả hạnh kiều sơ nên đối với thân thể có sự cải tạo, cùng với tác dụng của đan châu của Độc Cô Bác. Trong nửa năm này, hồn lực của Đường Tam có thể nói là đột nhiên tăng mạnh. Từ khi mới tới là cấp ba mươi tư, đã thăng liền ba cấp, đạt tới cảnh giới cấp ba mươi bảy, có thể nhìn ra đã vượt qua Đái Mộc Bạch lúc đầu.
“Tiểu quái vật, ta tới rồi”. Độc Cô Bác lẫm liệt từ trên trời hạ xuống.
“Ô hay”. Độc Cô Bác nhìn về nơi Đường Tam thường nghỉ ngơi. Bình thường mỗi buổi tối hắn đến, Đường Tam thể nào cũng lên tiếng gọi hắn, nhưng hôm nay tuyệt không có tiếng động nào, chẳng lẽ hắn xảy ra chuyện gì?
Độc Cô Bác trong lòng cả kinh, tung người mấy cái nhảy qua, khi hắn nhìn thấy Đường Tam đang ngồi ở nơi đó, lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù trong lòng có chút không muốn thừa nhận, nhưng hiện tại Độc Cô Bác đối với Đường Tam đã không còn cảm giác như trước nữa. Thậm chí còn đối đãi với hắn như bằng hữu.
Độc Cô Bác tính tình cô tịch, vũ hồn tu luyện lại là độc vũ hồn. Bình thường căn bản là chẳng có hồn sư nào nguyện ý cùng hắn quan hệ. Cho dù có, đa số cũng có sự e ngại. Đường Tam mặc dù mỗi ngày đều kêu hắn là lão quái vật, nhưng mấy ngày nay vô hình trung lại khiến cho trong lòng hắn sinh ra một cảm giác thân thiết đặc biệt. Có điểm giống như cảm giác trưởng bối với vãn bối, cũng có chút tựa như sự ân cần của bằng hữu. Huống chi, hắn còn cần Đường Tam giải độc trên người nữa chứ.
Đường Tam ngồi ngay ngắn ở đó. Tựa hồ có chút thừ người ra nhìn về phía trước, mà phía trước mặt hắn, đúng là đại đỉnh đồng để luyện dược.
Lúc này, đỉnh đồng bị đặt trên dung nham nóng chảy, cái đáy thoáng tiếp xúc với dung nham, mượn nhiệt lượng của dung nham đun hồng, nếu chỉ là đỉnh đồng bình thường, dù là thoáng tiếp xúc với dung nham nóng chảy này cũng bị hoá chảy, nhưng miệng đỉnh đồng này bị Đường Tam dùng một loại dược thảo âm hàn quét lên. Mới có thể miễn cưỡng chịu được hơi nóng của nham thạch, hơn nữa thân thể hắn không sợ dung nham nóng chảy, mới có thể khống chế được.
Độc Cô Bác có chút tò mò ngồi xổm bên người Đường Tam: “Tiểu quái vật, ngươi lại làm cái gì đó?”
Đường Tam đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu đừng lên tiếng, hai mắt tập trung chăm chú nhìn vào cái đỉnh đồng phía trước.
Độc Cô bác nhìn theo ánh mắt Đường Tam. Chỉ thấy cái mặt trên đỉnh đồng kia bị phong bế che kín mọi chỗ hở. Lúc này chính là không ngừng phun ra khói tím nhàn nhạt. Đối với tình huống này, hắn sớm đã không lo sợ. Đường Tam thường xuyên cho ra độc vật quái dị làm hắn không khỏi than thở. Bất quá, dù chỉ một ít cách điều chế Đường Tam cũng không chịu nói, làm cho Độc Cô Bác buồn bực không thôi.
Làn khói tím toát ra từ đỉnh đồng ngưng tụ ở phía trên không tiêu tán, mỏng manh chập chờn, Độc Cô Bác mũi hơi động đậy, hắn một thân độc công, năng lực kháng độc lại càng rất mạnh, tự nhiên không chút e ngại. Nhưng hắn cũng phát hiện rất nhanh, luồng khói tím kía chẳng có mùi vị gì, tự nhiên không thể đoán được thành phần bên trong. Nhưng không biết tại sao, nhìn luồng khói tím kia lượn lờ bay lên, trong bụng hắn lại sinh ra cảm giác lành lạnh.
Làm một hồn sư lấy độc làm năng lực, Độc Cô Bác rất rõ đây là cảm giác gì, đây là chuyện thuộc về trực giác của hắn, chỉ xuất hiện khi có kịch độc có thể uy hiếp đến tính mạng hắn, mới sinh ra cảm giác này. Tiểu quái vật này rốt cục đang chế luyện độc dược gì, khiến cho ngay cả mình cũng có cảm giác bị uy hiếp.
Phải biết rằng, trong nửa năm nay mặc dù Đường Tam đã chế luyện không ít độc dược, cũng có nhiều dược vật xảo diệu khiến Độc Cô Bác than thở sợ hãi không thôi, nhưng chưa bao giờ xuất hiện tình huống làm hắn sinh ra cảm giác sợ hãi như hôm nay. lập tức không dám quấy rầy hắn, đơn giản là ngồi xuống bên cạnh Đường Tam, lẳng lặng cùng đợi.
Thần sắc Đường Tam nãy giờ chưa có biểu hiện ngưng trọng, thuỷ chung nhìn chăm chú vào làn khói tím bốc lên trên đỉnh đồng. Theo thời gian trôi qua, khói tím trên đỉnh đồng trở nên mỏng dần, đồng thời, màu sắc đã có sự chuyển biến, từ màu tím chuyển thành trắng, rồi từ trắng thành đen. Một quá trình kỳ dị.
Trong quá trình này, Đường Tam trước sau ba lần dùng Lam ngân thảo mở đỉnh lò ra, cho vào một ít dược vật. Cho dù Lam ngân thảo của hắn lúc này đã tới tình trạng thuỷ hoả bất xâm, mỗi lần mở đỉnh lô ra cũng muốn héo rũ.
Cứ như vậy, tựu khiến cho Độc Cô Bác tăng cường thêm vài phần tò mò, sau khi uống bổ dược của mình, lặng lẽ vận chuyển độc công, thử thăm dò làn khói kia qua hơi thở.
Nhưng bất luận hắn thử dò xét thế nào, vẫn không cách nào dò xét được làn khói kia cuối cùng là do dược vật gì chế luyện mà thành. Độc Cô Bác chỉ mơ hồ cảm giác được, kịch độc kia hẳn là do hỗn hợp nhiều lại độc tố, hỗ trợ lẫn nhau.
Chẳng lẽ tiểu tử này muốn đầu độc ta chết? Độc Cô Bác trong lòng thầm nghĩ, nếu không, hắn chế luyện dược vật kịch độc này làm gì?
Bất quá, hắn nhanh chóng gạt bỏ khỏi đầu óc ý niệm này, đừng nói hiện tại quan hệ của hai người cũng đã vừa là thầy trò, vừa là bạn, cho dù Đường Tam muốn đầu độc chết hắn, cũng sẽ không có chuyện trước mặt hắn tiến hành chế luyện.
Quá trình chế luyện dài dằng dặc, đã qua sáng sớm ngày thứ hai, sắc trời sáng rõ, là lúc Độc Cô Bác đã cảm thấy có chút bất nhẫn. Làn khói đen trên đỉnh đồng rốt cuộc dần yên lặng, chẫm rãi chui vào trong đỉnh đồng.
“Thành công rồi”. Đường Tam mạnh mẽ nhảy dựng lên, sự hưng phấn trong giọng nói phóng ra khó có thể kiềm chế, nhìn hắn nhảy nhót lúc này mới có điểm giống với lứa tuổi.
“Tiểu quái vật, cuối cùng đây là cái gì thế?” Độc Cô Bác không nhịn được mở miệng hỏi.
Đường Tam lúc này mới thở dài một hơi, thần bí nhìn Độc Cô Bác nói: “Đây chính là bảo bối. Bảo bối như tính mạng. Ta có thể cam đoan, cho dù là ngươi bị trúng nó, cũng không sống được quá ba lần hô hấp. Đương nhiên, nó không nguy hiểm đối với ngươi , ngươi thịt béo da dày, nó không cách nào xâm nhập vào cơ thể ngươi. Thôi cho ngươi xem kiệt tác của ta một chút”.
Hơn mười cây Lam ngân thảo đồng thời xuất ra, kéo đỉnh đồng lên trên bờ, hắn cũng không sốt ruột, đợi đỉnh đồng nguội lạnh trở lại.
Đường Tam đã nói như vậy, Độc Cô Bác cũng chỉ có thể chờ đợi. Qua nửa canh giờ, sau khi đỉnh đồng hoàn toàn nguội lạnh, Đường Tam mới tiến lên, cẩn thận dè dặt mở nắp đỉnh ra.
Độc Cô Bác vận chuyển độc công bảo vệ chính mình, nhìn thăm dò vào phía trong đỉnh đồng, chính giữa phóng xuất ra một khối kim loại ma quái rất nhỏ, chung quanh lộ ra dấu vết khô cằn , hẳn là còn sót lại sau khi đun dược vật, mà ở trong khối ma vật đó, có ba cây tiểu châm nằm im, dài chừng một tấc, toàn thân đen nhánh không chút ánh sáng.
“Ngươi làm cả nửa ngày, chính là thứ này?” (thằng này nó nhầm, rõ ràng Đường Tam chế từ sáng hôm trước đến sáng hôm sau mà nó bảo nửa ngày ^__^). Độc Cô Bác hừ một tiếng tức giận nói, “Cái thứ đồ chơi này có tác dụng gì?”
Đường Tam cười hắc hắc, vận chuyển Huyền ngọc thủ, cẩn thận từng tí một đem khối khuôn đúc kia ra, lại lấy từ trong Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ ra một hộp ngọc nhỏ đã được chuẩn bị sẵn, đem ba cây châm trong cái khuôn đó đổ vào trong trong lòng hộp.
“Kịch độc có thể sát tử Phong hào đấu la, ngươi nói có hữu dụng hay không?” Trong mắt Đường Tam loé lên những tia quang mang nóng rực. Lúc trước tại Đường Môn, loại ánh mắt này chính là khi hắn chế tạo ra siêu cấp ám khí mới có thể xuất hiện.
“Thứ này có khả năng sát tử Phong hào đấu la? Ngươi không phải nói đùa đó chứ?” Vẻ mặt Độc Cô Bác rõ ràng không tin tưởng, “Cái thứ nhỏ bé này, căn bản là không thể phá được phòng ngự của Phong hào đấu la, có độc thì có thể làm gì?”
Đường Tam liếc mắt nhìn Độc Cô Bác một cái, “Ngươi có biết cái gì gọi là ám khí không? Ám khí chính là vũ khí âm thầm sử dụng. Đối kháng chính diện không phá được phòng ngự, không có nghĩa là bất cứ lúc nào cũng không thể làm gì được. Càng huống chi, muốn sử dụng ba cây châm này, phải chờ sau khi hồn lực của ta đột phá cấp bốn mươi mới có thể sử dụng. Phát ra chúng, là phải dùng phương pháp đặc thù. Chúng có một cái tên, chính gọi là Diêm vương thiếp”.
“Diêm vương thiếp? Ý nghĩa như thế nào?” Độc Cô Bác gãi đầu có chút không hiểu.
Đường Tam nhìn ba cây tiểu châm trong hộp ngọc quang mang trong mắt lộ vẻ si mê, tựa như nhìn hi trân thế bảo, “Hàm nghĩa của hai chữ Diêm vương thiếp, chính là tử thần. Chính là thượng cổ thần ngữ. Ngươi nói, tử thần đưa thiếp mời tới cho ngươi, đó là muốn làm cái gì đây? Tự nhiên là mời ngươi xuống địa ngục chơi rồi. Diêm vương cho mời canh ba, ai dám lưu ngươi đến canh năm”.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK