Mục lục
[Dịch] Đấu La Đại Lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Vũ trừng mắt nhìn Đường Tam một cái, vừa nghĩ tới thảm dạng lần trước của mình bị hòn đá đập, nàng tựu tức giận đáp lại: “Chờ cái gì mà chờ, ai biết ngươi khi nào thì quay lại. Người ta đều đã khi dễ đến cửa rồi. Cái tên Tiêu lão đại vương bát đản kia nói để cho ta làm sủng vật thỏ của hắn, ta còn có thể nhẫn thì ta tựu không gọi Tiểu Vũ.”

Đường Tam nhíu nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, đứa nhỏ này mới bao nhiêu tuổi mà đã có loại ý nghĩ xấu xa này, xem ra, thật sự phải giáo huấn bọn họ một chút, để cho bọn họ biết công độc sinh không phải dễ khi dễ.

Nghĩ vậy, ngón tay hắn sờ vào bên hông, ánh mắt chuyển hướng lên chiến trường.

Lúc này, trên người Vương Thánh đã nhiều chỗ tím xanh, trong tiếng hổ gầm không ngừng, hồn lực của hắn càng ngày càng yếu, mà đối thủ của hắn nhưng lại không có bị hắn đánh trúng một chút, bộ dáng mèo vờn chuột.

Phương thức công kích của Vương Thánh chính là quá đơn giản, thừa dịp hồn lực chưa tiêu hao hết, hắn phát động thế công lần cuối cùng, đến gần hai bước, lại hướng Liễu Long chạy tới, lần này hắn đã hạ quyết tâm, cho dù bị đối phương đánh cho thảm hơn nữa, nói thế nào thì nói cũng muốn cấp cho đối thủ lưu lại một điểm gì đó.

Liễu long và Vương Thánh đánh nhau cũng không phải một ngày hai ngày, tự nhiên sẽ nhìn ra mục đích của hắn, mắt thấy Vương Thánh đánh tới, thần sắc trên mặt cũng trở lên ngưng trọng, trường côn trong tay huy vũ, liên tiếp ba côn phân biệt đập vào đầu và hai vai của Vương Thánh, chỉ cần mang tên Vương Thánh cường nỗ chi mạt này đánh lui, hắn tựu không có khả năng phát động lại một lần công kích như vậy nữa.
Cường nỗ chi mạt: Cung mạnh hết sức

Nhưng ngay lúc này, đột nhiên trong lúc đó, Liễu Long cảm thấy hai tay cầm côn của mình phảng phất như bị muỗi đốt một cái, công kích nhất thời xuất thủ chậm một nhịp.

Công kích của hắn vốn đã tính toán tốt, lúc này vừa chậm, lập tức lộ ra sở hở. Côn đầu tiên mặc dù nện ở trên đầu Vương Thánh, nhưng Vương Thánh lại ngạnh kháng xông lên, làm hai côn sau của hắn đều rơi vào khoảng không.

Bị một gã Chiến hồn sư sở hữu thú vũ hồn gần người, đối với Khí hồn sư sử dụng binh khí dài mà nói, nó tuyệt đối là đả kích trí mạng. Sợ là thực lực của Liễu Long cao hơn Vương Thánh một bậc, kết quả là vẫn như trước.

‘Phanh’, một hổ trảo của Vương Thánh phách lên trên đầu Liễu Long, đưa cả người hắn bay đi, ngay sau đó thân thể vừa lộn, chân phải tiếp lên, cuối cùng trọng trọng đập trên lưng Liễu Long, đưa hắn đập mạnh trên mặt đất.

Liễu Long khôn có năng lực chịu đòn tốt như Vương Thánh, hồn lực của hắn đều trên trường côn, lực phòng ngự của bản thân cũng không xuất sắc, hai đòn công kích này của Vương Thánh lại là dùng hết sức, khi Liễu Long đập mạnh trên mặt đất thì lập tức bị va đập làm ngất đi.

Vương Thánh ngửa mặt lên trời rống giận một cách hưng phấn, phảng phất phải đem oán khí trong lòng mấy năm đều hô xuất ra.

Tiêu lão đại vốn đang nhàn nhã nhìn Liễu Long trêu đùa Vương Thánh, tình thế trên tràng diện đôt nhiên nghịch chuyển, nhất thời làm hắn chấn động.

Phải biết rằng, Liễu Long trong số thủ hạ của hắn, thực lực cũng là bài danh trong ba vị trí đầu. Nếu không phải hắn đã có hồn hoàn đầu tiên của bản thân, cũng không có thể cam đoan là có thể thắng được Liễu Long.

Tiểu Vũ nói một cách trêu chọc: “Tàn Hoa Bại Liễu cũng quả nhiên là tàn hoa bại liễu, thực sự là không chịu nổi một kích. Tiêu lão đại, ngươi nói thế nào?”

Tiêu lão đại vung tay lên, để mấy thủ hạ mang Liễu Long xuống khẩn cấp cứu trị, bọn họ chỉ là đệ tử của sơ cấp Hồn sư học viện, bằng vào điểm này hồn lực còn chưa mất được nhân mạng.

“Trận đầu tính chúng ta thua. Lăng Phong, ngươi lên.”

Người thứ hai bị Tiêu lão đại phái xuất chính là một gã cao niên cấp đệ tử có vóc người nhỏ cao, mũi nhỏ, mắt nhỏ, vóc người cao gầy một chút cũng không nhìn ra hắn đã mười hai tuổi. Ngược lại, giống như cùng lứa tuổi với bọnTiểu Vũ và Đường Tam.

“Gọi Vương Thánh quay lại đi. Ta lên.” Đường Tam thấp giọng nói bên tai Tiểu Vũ.

Ánh mắt của Tiểu Vũ cũng rất tốt, hắn tự nhiên nhìn ra được người thứ hai xuất tràng của đối phương chính là một một mẫn tiệp hình Hồn sĩ, vừa lúc khắc chế Vương Thánh. Lúc trước hồn lực của Vương Thánh lại tiêu hao quá lớn, tất bại không thể nghi ngờ.

“Vương Thánh, ngươi quay lại đi. Tràng này để cho Tiểu Tam lên. Ngươi có thể nghỉ ngơi rồi.”

Lúc này Vương Thánh còn chưa từ trong hưng phấn của sự chiến thắng Liễu Long hoàn toàn khôi phục lại, nghe được thanh âm của Tiểu Vũ mới phát hiện Đường Tam không biết lúc nào đã trở lại. Chính mình biết tình huống của bạn thân, mặc dù chiến thắng được Liễu Long, nhưng hắn quả thật không còn lực để tái chiến nữa. Hắn nào biết đâu rằng, nếu không phải Đường Tam lặng lẽ bắn ra ba hòn đá nhỏ, hạn chế công kích của Liễu Long, hắn như thế nào có thể thu được thắng lợi lúc trước.

“Ngươi là công độc sinh?” Lăng Phong nhìn Đường Tam, trong mắt toát ra thần sắc do dự.

Đường Tam chỉ là hướng hắn gật gật đầu: “Mời ra tay đi.”

Mặc dù vóc người Lăng Phong nhỏ gầy, nhưng cũng cao hơn so với một niên cấp Đường Tam một chút, đây là quyết đấu có quan hệ đến ai có thể trở thành đệ tử lão đại, hắn cũng không hề suy nghĩ nhiều, sau khi lại nhìn thoáng qua đai lưng của Đường Tam, phóng người lên, tại không trung xoay người một cách linh xảo, hai tay mở ra, cũng lướt đi được hai thước, hướng đỉnh đầu của Đường Tam mà đánh tới.

Thú vũ hồn, Đường Tam liếc mắt một cái tựu nhìn ra vũ hồn của đối thủ là cái gì. Đại sư dạy mấy ngày nay không thể uổng phí như vậy. Tên đệ tử Lăng Phong này là một gã Mẫn tiệp hình Chiến hồn sư. Thú vũ hồn của hắn hẳn là phi hành thú. Từ ngoại mạo không cương mãnh và công kích phương thức của hắn mà xem, hẳn là không phải ưng. Vậy, vũ hồn chính là một loại yến, quạ đen.

Mắt nhìn đối phương hướng mình đánh tới, Đường Tam nhưng vẫn không nhúc nhích, phảng phất như đối phương căn bản là không tồn tại.

Tốc độ của Lăng Phong rất nhanh, trong sáu niên cấp đệ tử, được tôn là người có tốc độ nhanh nhất, là tử đảng của Tiêu lão đại, hơn nữa thân hình của hắn phi thường linh xảo, mắt nhìn sắp đi tới trước mặt Đường Tam, đột nhiên trong lúc đó, thân thể hắn cũng lại chuyển hướng, hai tay rung lên mạnh mẽ thay đổi phương hướng, đi tới phía sau lưng của Đường Tam, hai tay đồng thời huy động, hướng hai bên cổ Đường Tam bổ tới.

Tới khi Lăng Phong bay qua trên đỉnh đầu mình, Đường Tam đều cũng không có động, đối mặt với đối thủ mà không biết năng lực, dĩ bất biến ứng vạn biến, là lựa chọn tốt nhất.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK