Mục lục
[Dịch] Đấu La Đại Lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:





Bất luận là hắn hay là Viện trưởng Phất Lan Đức của Sử lai khắc học viện, đều là người cao ngạo. Về phương diện này Đái mộc bạch và bọn họ đều giống nhau.

“Ngươi …” Diệp Tri Thu giận dữ, cũng không hề biện bác, hướng về phía Triệu Vô Cực đi nhanh tới. Xem bộ dáng hắn khí thế hung dữ, rõ ràng không định từ bỏ ý đồ.

Triệu Vô Cực xoay người. Đến bên cạnh bẩy thiếu niên, nói: “Các ngươi thật là một lũ phế vật. Ngay cả một con rùa già cũng trị không được, đợi khi quay về học viện ta sẽ thu thập các ngươi.”

Mập Mạp hảo tâm nhắc nhở: “Triệu sư phụ, lão rùa già tới kìa.”

Triệu Vô Cực hừ lạnh một tiếng: “Tất cả lăn về ngủ!” Lúc này hắn mới xoay người lại. Diệp Tri Thu toàn thân phát ra hàn khí cũng đang đi tới trước mặt.

“Mọi người dùng thực lực để nói chuyện là việc rất tốt” Triệu Vô Cực vẻ mặt cao ngạo, cũng không sử dụng vũ hồn phụ thể, tay phải giơ lên, một chưởng nhằm Diệp Tri Thu đánh tới.

Diệp Tri Thu lúc này đã bị chọc giận thật sự. Huyền thủ băng phong toàn lực phóng thích, hàn ý mãnh liệt như triều dâng hướng Triệu Vô Cực đánh tới. Đồng thời thân thể di chuyển, dụng quy giáp chống đòn tấn công của triêu vô cực. Trong lòng hắn thầm nghĩ: “Ngươi cũng quá tự đại, cho dù hồn lực của ngươi có trên ta, ngay cả vũ hồn cũng không cần dùng. Ta sẽ cho ngươi nhận đau khổ.”

Đáng tiếc, chịu thiệt thòi cũng không phải là Triệu Vô Cực.

Huyền thuỷ băng phong đối với Đường Tam vốn mang đến không ít phiền toái nhưng đánh trên người Triệu Vô Cực, căn bản không có tác dụng gì. Trong giây lát, thân thể Diệp Tri Thu như đằng vân giá vũ, bị một chưởng của Triệu Vô Cực đánh văng ra. Trên Quy giáp xuất hiện một vết rách lớn, liên tục lùi lại hơn mười thước rồi ngã lăn trên mặt đất.

Triệu Vô Cực hướng Diệp Tri Thu, xuất ra một ánh mắt khinh thường. Lúc này mới xoay người mang theo đám đệ tử Sử Lai Khắc đi đến tửu điếm, vừa đi vừa nói thầm: ”Không sử dụng vũ hồn để đánh người, cảm giác quả nhiên cũng không tồi. Khó trách…”

Khi bọn Đái Mộc Bạch khiêu khích Thương Huy học viện, Triệu Vô Cực ở trên lầu đã sớm thấy. Hắn vốn không muốn ra tay, để cho bọn nhỏ trong thực chiến luyện tập phối hợp một chút. Nhưng sau khi mắt thấy Đường Tam, Đái Mộc Bạch trong khi bị đám người Diệp Tri Thu vây công. Không biết tại sao, hắn lập tức nhớ tới trước đây không lâu, chính hắn bị tình cảnh bi phẫn thế này. Trong lúc nhất thời khó chịu, không nhịn được mới ra mặt. Chỉ là hắn cũng không nghĩ tới.Lão điểu quy như vậy mà không chịu nổi một chưởng, bị đánh bay đi.”

Đương nhiên, nguyên ngân chính thì Triệu Vô Cực cũng không phải không rõ. Đối phương dùng kỹ năng phòng ngự là hồn hoàn đầu tiên. Hai kỹ năng Thiên niên hồn hoàn cuối cùng cũng không sử dụng. Bất quá, một chưởng đánh bay Diệp Tri Thu,tâm tình hắn cũng không vui lên, thực lực đối phương so với bản thân mình quá kém. Lúc này hắn cảm cảm giác tựa như là bản thân mình ngày đó so với người đứng trước mặt có điểm giống nhau. Diệp Tri Thu được đông đảo đệ tử Thương Huy học viên nâng dậy, miễn cưỡng đứng lên, há miệng phun ra một ngụm máu tươi. Cảm thấy phía sau lưng như có một toà núi nặng đè lên, không thở nổi, trong lòng cũng không khỏi hoảng sợ.

Đối với lực phòng ngự của bản thân hắn rất rõ ràng, bất quá đối phương ngay cả vũ hồn cũng chưa sử dụng, chỉ tiện tay đánh ra một chưởng cũng có khả năng đả thương mình. Cho dù đối phương là một lực lượng hồn sư thì thực lực này cũng tuyệt đối không phải chỉ chênh lệch mười năm cấp, thậm chí hơn rất nhiều.

Vừa nghĩ tới cấp bậc hồn sư của đối phương, Diệp Tri Thu không nhịn được phải rùng mình. Ai oán nhìn theo phương hướng đám người của Sử lai Khắc học viện đang rời đi, lúc này mới mang theo đệ tử rời đi. Trong đó có một nữ đệ tử đi phía sau. Nàng nhìn thoáng qua Đái Mộc Bạch một cách đặc biệt.

Áo Tư Tạp trên mặt có râu mép, Đường Tam tướng mạo cũng chẳng có gì xuất chúng. Đái Mộc Bạch hiển nhiên là người hấp dẫn nhất, về phần Mập Mạp, hắn luôn là nhân vật không được nữ tử chú ý tới.

Đương nhiên Đái Mộc Bạch cũng không chú ý tới nàng. Không phải Đái Mộc Bạch là người trong sáng, thật sự bởi vì hắn tầm mắt cao, mỹ nhân đã thấy nhiều. Phẩm vị (cách thưởng thức – hàm nghĩa giống khẩu vị) tuyệt không thể lấy mập mạp ra so sánh cùng.

Trong lúc trở về, Triệu Vô Cực tức giận nói: “Các ngươi mấy người, cho là ta doạ người. Lần này cho cho nợ, sau khi trở về ta phải cho các ngươi tiến hành huấn luyện đặc biệt.”

Bọn Đường Tam mấy người nhìn nhau, nhưng đều không phản bác. Trên mặt ngược lại còn có chút tiếu ý, vị bất động minh vương này rõ ràng giấu khuyết điểm, sợ bọn họ sảy ra việc nhưng lại không chịu nói rõ.

Hồn sư cấp hai, ba mươi đối chiến với hồn sư cấp 50, còn không rơi vào thế hạ phong. Nhìn thấy thực lực tương đương như thế nào không tính là doạ người. Huống chi bọn họ mấy người, người lớn nhất cũng mới 15 tuổi mà thôi.

Ánh mắt Triệu Vô Cực đột nhiên chuyển qua người Trữ Vinh Vinh hỏi: ”Vừa rồi tại sao ngươi không dùng vũ hồn trợ giúp mọi người?”

Trữ Vinh Vinh mở to mắt, nói: ”Khi đó không thích hợp. Không ai biết ta là thất bảo lưu ly đệ tử, đến thời khắc mấu chốt ta phát động vũ hồn, hiệu quả sẽ rất tốt, rất có tính gây bất ngờ.”

Những người khác đề nhìn Trữ Vinh Vinh với ánh mắt nghi hoặc. Nhưng Đường Tam lại gật gật đầu nói: ”Xuất kỳ bất ý, công kỳ bất bị (công kích bất ngờ sẽ khó lòng phòng bị), hiệu quả sẽ tốt hơn. Nếu Mộc Bạch trong khi thi triển Bạch hổ kim cương biến , tốc độ đột nhiên gia tăng 30% chỉ sợ rằng ngay cả huyền quy hồn vương cũng gặp bất lợi.

Nghe Đường Tam nói xong, Triệu Vô Cực gật đầu như bổ củi, trầm giọng nói: ”Các ngươi phải nhớ kỹ, các ngươi bảy người nếu cùng vào Lai Khắc học viện, chính là một thể thống nhất. Các người đều là tiểu quái vật của học viện, sau này ra ngoài có thể xưng là Sử lai Khắc thất quái, tương trợ lẫn nhau. Các ngươi đều là tư chất thiên phú, nếu cùng nhau phối hợp, bản thân muốn chiến thắng hồn sư cường đại hơn một chút cũng không phải là việc khó.

“Vâng. Triệu lão sư”

Trước muôn ngàn ánh mắt của bá tánh bình dân, đoàn người của Sử lai khắc học viện cùng quay lại tửu điếm.

Một đêm không nói chuyện, sáng sớm ngày thứ hai, bình minh vừa hé, Triệu Vô Cực hô hào mọi người bằng một âm lượng khủng khiếp.

Đối với Đường Tam chuyện này chẳng có vấn đề gì, mỗi ngày hắn đều dậy từ rất sớm, đã tạo thành thói quen tốt. Nhưng đối với những người khác, nhất là Áo Tư Tạp thì có chút thống khổ. Dĩ nhiên, trong lúc dùng điểm tâm, đại đa số đều có trạng thái mơ màng.

Mặt trời từ phương đông mọc lên. Mang một vầng bạch sắc từ từ lớn dần, bầu trời dần sáng rõ.

Mặc dù Đường Tam chứng kiến mặt trời mọc mỗi ngày, nhưng bất luận thế nào, cái cảm giác ngắm bình minh buổi sớm luôn làm nội tâm hắn hơi rung động, mặt trời rực rỡ xua tan bóng đêm hắc ám, báo hiệu một ngày mới đã đến.

Ra khỏi tiếu trấn, mọi người gia tăng cước lực. Nơi này cách Tinh đấu đại sâm lâm đã rất gần. Mọi người toàn lực chạy đi. Hưng phấn nhất là Áo tư tạp, bản thân sắp lấy được hồn hoàn thứ 3. Hắn rất muốn biết hiệu quả tột cùng của hồn hoàn thứ 3 mang đến cho hắn kỹ năng như thế nào.

Hắn biết, chẳng cần phải nhắc nhở, Triệu Vô cực cũng nhất định cùng mọi người, chí ít cũng giúp hắn liệp sát một đầu Thiên niên hồn thú.

Tinh đấu đại sâm lâm toạ lạc ngay phía nam Thiên đấu đế quốc. Sâm lâm nằm ngang giữa 2 đế quốc, bởi vậy hồn thú đông đảo, nơi này cũng là ranh giới của 2 quốc gia, chẳng thể phân biệt được thuộc nơi nào. Trên bản đồ mà xét, Tinh đấu đại sâm lâm đại bộ phận diện tích thuộc chủ quyền của Tinh la đế quốc. Đương nhiên, từ xưa đến nay, Thiên đấu đế quốc chưa bao giờ thừa nhận việc này.

Nơi này là một trong những nơi có đầy đủ tam đại hồn thú tụ cư, đương nhiên là địa điểm thu hút cực nhiều hồn sư viếng thăm. Bởi vì mỗi lần tới nơi này, cũng là mỗi lần họ thăng tiến lên một cảnh giới cao hơn.

Tinh đấu đại sâm lâm tồn tại trên Đấu la đại lục từ bao nhiêu năm, chả có ai biết tường tận, nhưng sau khi vào sâm lâm rồi, dù chỉ là một ngày một đêm nhưng cũng đủ để khẳng định nó sẽ tồn tại vĩnh viễn.

Xa xa, Đường Tam mơ hồ cảm thấy phía trước có từng luồng thanh khí nhẹ nhàng thổi đến, mang theo hương cỏ cây thơm ngát, vị đạo thấm vào từng người, cảm giác thoải mái khó tả. Hít một hơi thanh khí, toàn thân ba ngàn sáu trăm lỗ chân lông thư thái. Cảm giác này thật sảng khoái, khó có thể diễn tả bằng lời.

Tử cực ma đồng vận khởi, chiếu mắt ra xa, Đường Tam thấy ở phía trước là một mảng xanh biếc, bao la như biển lớn, nhất thời tâm hồn rung động. Phải chăng những kẻ khác cũng vì yêu thích không khí trong lành này mà đến đây.

Rốt cục, bọn họ cũng tới trước mặt Tinh la đại sâm lâm. Cây cối cao lớn ít nhất cũng vượt quá hai mươi thước. Nơi này mới chỉ là bên ngoài mà thôi, sâm lâm căn bản là không có đường. Bóng cây trùng trùng nhìn không rõ, thật là cảnh tượng chân thật.



Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK