Đường Tam có được kết quả như ý, xoay người đi xuống dưới đài. Đúng lúc này, thanh âm êm tai của Tri chu nữ hồn sư mang theo vài phần sợ hãi từ phía sau vang lên “Có thể cho ta biết tên ngươi được không?”
Đường Tam cước bộ chậm lại một chút, nhưng cũng không có quay đầu lại “Sử lai khắc thất quái đệ tam, Thiên Thủ Tu La.”
Lúc này, Đường Tam cũng không có che giấu thanh âm, chẳng những Tri chu nữ hồn sư nghe được mà Ngao chủ quản ở gần phía phía khán đài cũng nghe được.
Khi Đường Tam đi xuống đấu hồn thai, người đầu tiên chạy đến đón hắn chính là Tiểu Vũ, nàng nhiệt tình ôm lấy hắn “Tiểu Tam, ngươi thật phong độ!”
Phương thức Tiểu Vũ ôm lấy hắn có lẽ cũng bị ảnh hưởng bởi hồn kĩ của bản thân, thân thể thon dài mềm mại như bạch tuộc quấn lấy Đường Tam, hai chân quắp lấy hông hắn, hai tay ôm chặt quanh cổ, gương mặt hưng phấn ửng đỏ.
Tiểu Vũ nhìn qua giống như tiểu hài tử đang hưng phấn, bất quá dù sao Đường Tam niên kỷ thực ra đã ngoại ba mươi, nhìn ánh mắt mờ ám của mấy người khác bất giác giương mặt không khỏi nóng rần lên “Tiểu Vũ, mau xuống nào!”
Đái Mộc Bạch cười ha ha “Hôm nay chúng ta lấy được toàn thắng, đi, huynh đệ tỷ muội, chúng ta đi uống mừng nào, ta mời.”
Bảy nguời, vẫn đeo mặt nạ như trước, trong tiếng hoan hô của khán giả kéo nhau đi lấy thù lao rồi kéo nhau đi khỏi Tác Thác đại đấu hồn trường.
Trong lúc bọn họ lục tục rời khỏi đấu hồn trường, sau lưng khán giả không ngừng bàn tán xôn xao, nhất là nhìn y phục mộc mạc của Đường Tam, lại càng thu hút được nhiều sự chú ý.
Trận chiến vừa rồi, vừa vào trận Đường Tam đã lập tức khống chế được hồn sư phòng ngự mạnh nhất bên phía đối thủ là Cuồng Tê, sau đó lại thành công khống chế toàn cục, dẫn đồng bọn thoát khỏi nguy hiểm, cuối cùng lại xuất ra thực lực bản thân để giành chiến thắng.
Trong mắt người xem, tự nhiên không thấy được Cuồng chiến đội là bởi vì trạng thái cuồngnhiệt biến mất đã bị cắn trả, mà chỉ thấy Đường Tam một mình ngăn lại cơn sóng dữ.
Trong đám đông đã không ít người đã bắt đầu tung hô danh hào Thiên Thủ Tu La.
Bảy người không lưu lại lâu, vội vã rời khỏi đám đông. Cùng với Đại sư, Phất Lan Đức, Triệu Vô Cực ba người tụ tập lại rồi nhanh chóng rời khỏi phạm vi đấu hồn tràng.
Khi xung quanh không còn ai chú ý nữa, bảy người lúc này mới tháo mặt nạ xuống, nhìn nhau không khỏi đều nở nụ cười.
Bình thường trong huấn luyện bọn họ cũng thường xuyên cùng nhau chiến đấu, nhưng làm thế nào cũng không thể có cảm giác đối mặt với địch nhân như vừa rồi.
Cảm thụ sâu sắc nhất chính là Đái Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh và Tiểu Vũ, trong thời khắc mấu chốt cả ba đã được Đường Tam dùng Lam ngân thảo kéo thoát khỏi nguy hiểm, tránh cho lực lượng đoàn đội không bị tổn thương.
Bọn họ đối với lời Đại sư nói về tầm quan trọng của việc phối hợp trong tác chiến đoàn thể càng hiểu rõ hơn.
Trở lại quán trọ, Đại sư gọi mọi người tập trung tại phòng Đường Tam, Phất Lan Đức và Triệu Vô Cực cũng có mặt. Nhìn mọi người có chút uể oải, tuy nhiên thần sắc bọn đệ tử lại cực kì hưng phấn, hắn bình tỉnh nói: “Nói cho ta biết, hôm nay tại đấu hồn trung, các ngươi có cảm giác thế nào?”
Đạo Mộc Bạch mở lời trước: “Khi đơn chiến thì không vấn đề gì, nhưng lúc đoàn chiến thì sự phối hợp giữa chúng ta chưa đủ ăn ý. Dù sao, đây là lần đầu tiên chúng ta đối mặt với áp lực cực lớn như thế.”
Áo Tư Tạp có chút nhăn nhó nói: “Trong đoàn chiến là ta liên luỵ mọi người. Bớt đi một chiến hồn sư, làm chúng ta khi đối mặt với đấu thủ cường đại rất khó thủ thắng.”
Những người khác còn muốn nói gì đó, nhưng bị Đại sư giơ tay cản lại.
Một chút tiếu ý trên giương mặt cứng nhắc của Đại sư dần xuất hiện, trừ Đường Tam ra, bọn đệ tử khác không khỏi chớp chớp mắt mấy cái, lại tưởng bản thân vì mệt mỏi quá mà hoa mắt nhìn lầm. Từ lúc bắt đầu huấn luyện ma quỷ đến giờ, đây là lần đầu tiên bọn chúng chứng kiến Đại sư nở nụ cười.
“Các ngưoi nói còn chưa đủ, thật ra ta muốn nói chính là: 'các ngươi hôm nay làm tốt lắm, ta rất hài lòng'. Không sai, các ngươi chưa đủ ăn ý với nhau, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu các người phối hợp đoàn chiến, mà đối thủ của các người đều toàn bộ đều đã ngoài ba mươi lăm cấp, trước đó đã giành bảy trận thắng liên tiếp, là một tổ hợp hoàn mỹ. Đối thủ của các ngươi bất luận là Tri chu nữ hồn sư khống chế hệ hồn sư hay Cuồng Tê có lực phòng ngự cường hãn cùng phụ trợ hồn sư tác dụng đặc thù, có thể nói tại ba mươi cấp đều là những hồn sư có thực lực,. Nhưng các ngươi dưới tình trạng phối hợp vẫn chưa thực hoàn mỹ mà vẫn đạt được thắng lợi cuối cùng. Ta hi vọng các người sẽ nhanh chóng phát triển, nhưng cũng không thể nuông chiều mà hư người được. Có thể làm được như hôm nay, thật đã ngoài dự liệu của ta, làm cho ta một cái kinh hỷ.”
Được một người lúc nào cũng cười toe tét tán dương chắc cảm giác cũng không có gì lớn. Nhưng là được một vị sư phụ ma quỷ chưa biết cười là gì tự đáy lòng bộc bạch tâm sự. Loại cảm giác này đối với Sử Lai Khắc thất quái so với thắng lợi hôm nay thì còn muốn hưng phấn hơn.
Sử Lai Khắc thất quái nụ cười trên mặt không còn, nhưng trong mắt mỗi người đều bừng lên hoả diễm hưng phấn, cho dù là người trầm ổn như Đường Tam cùng kẻ lúc nào cũng lạnh như băng Chu Trúc Thanh cũng không ngoại lệ.
Đại sư nhìn về phía Áo Tư Tạp “Tiểu Áo, ngươi cũng không cần tự ti như thế. Không sai, tuy trong chiến đấu chân chính ngươi không thể tham dự nhưng ngươi lại chưa bao giờ tiếc sức vì đồng bọn. Nếu như ta nói không sai, trong đám đệ tử ngươi là người duy nhất đã xuất hết hồn lực. Bởi vì ngươi xuất ra mấy cái Phi hành Ma cô tràng cho lên mọi người tại thời khắc mấu chốt mới thoát khỏi hiểm cảnh. Đường Tam cố nhiên đã khống chế cục diện rất tốt, nhưng nếu như không có ngươi phụ trợ, trận chiến vừa rồi chiến thắng thắng cũng không có thuộc về Sử Lại Khắc Thất Quái đâu. Nói đúng ra, các ngươi mỗi một cá nhân trong đoàn chiến đều phát huy tác dụng nhất định. Mọi người là một đoàn thể, thiếu đi một người cũng không được, Huống chi, là thực vật hệ hồn sư, tác dụng chân thực của ngươi cũng không phải tại đấu hồn tràng. Nếu như trong chiến trường, ngươi năng cung cấp cho mọi người năng lực tác chiến liên tục, lúc đó chắc chắn Cuồng chiến đội không có khả năng so đo vói các ngươi đâu.”
Phất Lan Đức đứng bên cạnh cũng không nhịn được cười “Ta nói này Đại sư, hôm nay không phải cố ý trở về để tán dương mấy hài tử này đó chứ.”
Đại sư lạnh nhạt cười “Đương nhiên không phải, ta chỉ muốn nói cho bọn chúng rõ bọn chúng là tốt nhất, Bất quá vẫn chưa phải hoàn mỹ. Ngày mai, ta cho phép các ngươi nghỉ một ngày không tham đấu hồn nữa, nhưng ngoài việc nghỉ ngơi, các ngươi còn phải cùng nhau tổng kết phân tích trận chiến hôm nay. Ngày mốt trước khi thi đấu thì nói lại cho ta biết. Tốt lắm, chúng ta phải đi. Nhớ kỹ, chúng ta không có ở đây không nên ra ngoài gây chuyện. Hơn nữa không được xung đột với bất cứ hồn sư nào cả, bởi vì các ngươi rất có thể gặp một số nhân vật đến từ các gia tộc hồn sư.”
Phất Lan Đức nói “Đại sư nói không có sai, cố gắng tránh rước lấy phiền toái. Nhưng nếu có kẻ ngồi lên đầu các ngươi thì cũng đừng làm mất mặt Sử Lai Khắc học viện.”
Mã Hồng Tuấn âm thầm liếc mắt qua Áo Tư Tạp, không khỏi cùng nhau mỉm cười, vài ngày trước bọn họ vừa mới chọc vào một vị hồn tông xong, hơn nữa Mã Hồng Tuấn còn không có khách khí đem con gà của hắn nướng qua một chút.
Đại sư ba người rời khỏi quán trọ, Phất Lan Đức nói “Tiểu Cương, bọn hài tử này càng ngày càng khiến ta ngạc nhiên và vui mừng đó. Xem ra, đưa bọn chúng giao cho ngươi huấn luyện đúng là chủ ý không tồi.”
Đại sư đáp “Đây cũng là do chúng có thiên phú tốt thôi. Đối mặt với đối thủ cấp bậc so với bên mình cao hơn năm bậc, hồn hoàn tổng số ít hơn ba cái mà vẫn có thể nhất cử chế thắng. Đây không phải chỉ là do tố chất hồn hoàn của bọn chúng có ưu thế mà sự đồng tâm hiệp lực mới là trọng yếu.”
Phất Lan Đức thở dài một tiếng “Nhưng vẫn là ta thua, so với Đường Tam tiểu mập mạp thật sự còn kém nhiều lắm. Dạy học nhiều năm như vậy, ta đúng là vẫn còn không bằng ngươi.”
Nghe được Phất Lan Đức nhận thua, Đại sư trên mặt toát ra vẻ tươi cười “Đây là rõ ràng rồi, nhưng thật khó để được ngươi thừa nhận đó.”
Phất Lan Đức tức giận nói “Ta thua tại sao lại không dám nhận chứ?”
Triệu Vô Cực đứng một bên lập tức chen ngang một câu “Vậy sao? Lần trước cùng ta đánh cuộc, ngươi thua ta mười kim hồn tệ, ngươi sao lại không nhận nhỉ.”
“Ngươi…”
Đại sư cười hà hà “Phất Lan Đức, ta đột nhiên muốn uống rượu đây, Ngươi nhận thua rồi vậy mau mời khách đi.”
“Tốt, xem ta chuốc say các ngươi đây.” Phất Lan Đức hung tợn nói. Nhưng trong mắt lại có ý cười cho thấy tâm tình thực sự của hắn. Nhìn lại Đại sư một cái, không biết tại sao nhiều năm rồi không thấy niềm vui như vậy xuất hiện.
Các sư phụ đều đã đi cả, Sử Lai Khắc thất quái tự nhiên cảm thấy ít gò bó hơn. Đái Mộc Bạch không có quên lời của mình lúc trước, không cần đi xa, mà ngay tại phòng ăn của quán trọ kêu lên một bàn tiệc thịnh soạn, kèm theo là hai bầu mỹ tửu thượng hạng, mời mọi người đánh chén.
“Tiểu Tam, ta mời ngươi chén. Cám ơn ngươi đã kịp thời tương trợ” Đái Mộc Bạch bưng chén rượu đầy tràn trước mặt hướng đến Đường Tam nâng ly.
Đường Tam mỉm cười, cũng nâng chén rượu của mình lên sảng khoái cùng Đái Mộc Bạch uống một hơi cạn sạch. Hắn đương nhiên biết: Đái Mộc Bạch cũng không chính vì bản thân mà cảm tạ hắn. Khi đó mặc dù Đái Mộc Bạch bị đối phương bức lui, nhưng cũng không có gặp nguy hiểm gì.
Thật ra là hắn muốn cảm tạ trong lúc nguy cấp Đường Tam đã cứu Chu Trúc Thanh.
“Tiểu Tam, ta cũng mời ngươi chén. Thực lực mặc dù không bằng ngươi, nhưng chả lẽ uống rượu cũng kém nốt sao?” Áo Tư Tạp có chút không có hảo ý đưa cái chén mình lên.
Không đợi Đường Tam nâng chén, Tiểu Vũ đã tiến lên “Áo Tư Tạp, ngươi muốn chuốc say hắn sao, lại đây ta uống với ngươi.” Vừa nói Tiểu Vũ một hơi đã cạn sạch chén của mình - thể hiện đầy đủ phong thái của một đại tỷ.
Áo Tư tạp cũng bất đắc dĩ uống cạn chén của mình, khéo mắt vẫn kịp thấy Đường Tam ngồi đó cũng nâng chén uống cùng.
“Tốt, rượu ngon phải có bạn hiền. Ta mời mọi người một chén.” Lần này người lên tiếng là Trữ Vinh Vinh.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK