Mục lục
[Dịch] Đấu La Đại Lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đấu La đại lục, phía tây nam Thiên Đấu đế quốc, Pháp Tư Nặc hành tỉnh.

Thánh Hồn thôn, nếu chỉ là nghe kỳ danh (tên kỳ lạ), vậy cái tên tuyệt đối sẽ làm kẻ khác kinh ngạc, nhưng trên thực tế, đây bất quá chỉ là một thôn nhỏ chỉ có hơn ba trăm hộ ở phía thành nam của Pháp Tư Nặc hành tỉnh mà thôi. Sở dĩ tên là Thánh Hồn bởi vì trong truyền thuyết, tại nơi này hơn trăm năm trước đã xuất hiện hơn một vị hồn sư cấp bậc Hồn Thánh. Nơi này theo đó mà thành danh, này cũng là Thánh Hồn thôn vĩnh viễn kiêu hãnh.

Bên ngoài Thánh Hồn thôn, toàn là một khu trồng trọt rộng rãi, nơi này chính là nơi sản xuất lương thực và thức ăn, đều phải cung cấp vào Nặc Đinh Thành, Nặc Đinh Thành tại Pháp Tư Nặc hành tỉnh mặc du không tính là một đại thành thị, nhưng nơi này dù sao khoảng cách tiếp giáp cùng một đế quốc khác cũng rất gần, cũng tự nhiên là một trong những nơi thương nhân của hai đại đế quốc giao dịch đầu tiên, Nặc Đinh thành bởi vậy mà phồn vinh, làm cho cuộc sống của bình dân trong các thôn trang xung quanh thành thị so với các nơi khác tốt hơn rất nhiều.

Trời mới tờ mờ sáng, xa xa phương đông mọc lên một mảng bạch sắc nhàn nhạt, một tòa núi nhỏ cáo hơn trăm thước bên ngoài cạnh Thánh Hồn thôn, đã có them một đạo than ảnh nhỏ gầy.

Đó là một đứa nhỏ chỉ có chừng năm sáu tuổi, hiển nhiên, hắn thường xuyên thừa nhận sự ấm áp của ánh mặt trời, làn da có một màu tiểu mạch (màu nâu) khỏe mạnh, tóc ngắn màu đen nhìn qua rất giản dị, một thân y phục mặc dù đơn giản nhưng cũng sạch sẽ

Đối với đứa nhỏ lớn như hắn mà nói, trèo lên ngọn núi cao trăm thước này cũng không phải việc dễ dàng gì, nhưng kì quái chính là, khi hắn đi tới điểm cao nhất của đỉnh núi thì mặt không hồng, hơi thở không gấp, bộ dạng rất là tự đắc.

Nam hài nhi ngồi xuống trên đỉnh núi, hai mắt hắn gắt gao nhìn về chân trời phương đông kia đang dần dần sáng ngời một màu trắng, mũi chậm rãi hít vào, lại theo miệng từ từ thở ra, hít vào liên tục, thở ra nhẹ nhàng, đúng là hình thành một vòng tuần hoàn tuyệt vời

Chính ngay lúc này thì mắt hắn đột nhiên trừng lớn, xa xa chỗ chân trời, trong màu trắng sang ngời, phảng phất hiện lên một tia tử khí nhàn nhạt, nếu không phải có mục lực kinh người và đủ sự tập trung, thì tuyệtđối không cách nào phát hiện nó tồn tại

Tử khí xuất hiện, làm nam hài nhi hoàn toàn tập trung tinh thần lại, hắn thậm chí không hề thở ra, chỉ là chỉ là hít vào rất nhẹ nhàng, đồng thời hai mắt gắt gao nhìn về phía kia lúc ẩn lúc hiện một màu tử sắc.

Thời gian tử khí xuất hiện cũng không dài, khi màu trắng phía chân trời dần dần bị ánh sáng mặt trời mọc lên bao trùm thì tử khí đã hoàn toàn biến mất.

Nam hài nhi lúc này mới chậm rãi nhắm mắt lại, đồng thời thởi ra một hơi thật dài trọc khí trong cơ thể. Một đạo khí lưu màu trắng giống theo miệng hắn phun ra, sau đó từ từ tán đi

Tĩnh tọa một hồi lâu, nam hài nhi lại trợn mắt, không biết có phải bởi vì tử khí triêm nhiễm chân trời kia, đôi mắt hắn đột nhiên cũng lóe ra một tầng nhàn nhạt tử ý, mặc dù tử ý (màu tím) này cũng không duy trì trong thời gian dài rồi lặng yên thu liễm, nhưng trong lúc nó tồn tại thì cũng rất rõ rang rồi.

Thở dài chán nản, nam hài nhi làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ, cái mà không nên xuất hiện tại cái tuổi này của hắn, lắc đầu, lẩm bẩm nói : “ Vẫn còn chưa được, Huyền Thiên công của ta như trước không cách nào phá tan được bình cảnh của đệ nhất trọng. Đã suốt ba tháng rồi, đến tột cùng là tại sao? Cho dù là cần dựa vào tử khí đông lai (tử khí từ phía đông tới) để tu luyện Tử Cực Ma Đồng chỉ có thể tu luyện vào buổi sáng sớm vẫn đang tiến bộ. Huyền Thiên công không thể đột phá bình cảnh, Huyền Ngọc Thủ của ta cũng không cách nào tăng lên. Lúc đầu ta tu luyện, từ đệ nhất trọng tới đệ nhị trọng, tựa hồ không gặp tình huống như vậy. Huyền Thiên Công tổng cộng có cửu trọng (chín tầng), tại sao đệ nhất trọng này lại phiền phức như thế? Chẳng lẽ là bởi vì thế giới này cùng thế giới cũ của ta bất đồng ư?

Đi tới cái thế giới này đã hơn năm năm thời gian, hài tử trước mắt này, chính là Đường Tam lúc đầu tại Đường môn khiêu nhai minh trí (nhảy vực chứng minh). Khi hắn từ trong hôn mê tỉnh lại thì phát hiện trừ cảm giác ấm áp ra thì cái gì cũng không làm được. Nhưng dự liệu về cái chết cũng không có tới, rất nhanh, hắn đã thông qua một quá trình dồn nén mà đi tới cái thế giớI này.

Qua một thời gian rất lâu, Đường Tam mới hiểu được là chuyện gì đã xảy ra. Chính mình không có chết, nhưng cũng đã không phải là Đường Tam trước kia.

Khi sanh ra, Đường Tam dùng thời gian gần một năm mới học xong ngôn ngữ của thế giới này. Hắn còn nhớ rõ, khi mình sanh ra, mặc dù không cách nào mở mắt nhìn xung quanh, nhưng nghe được một giọng nam nhân hùng hậu đang tê tâm liệt phế (cõi lòng tan nát) kêu khóc. Khi hắn học xong ngôn ngữ của thế giới này, bằng trí nhớ hơn người nhớ lại thì, cũng chỉ có thể nhớ lại, nam nhân kia tựa hổ đang hét: “Tam muội, đừng bỏ ta”, mà nam nhân kia, chính là phụ thân Đường Hạo của hắn. Mẫu thân của hắn tại thế giới này lúc đó đã chết vì khó sinh rồi.

Không biết có phải là thiên ý , hay là nhân duyên trùng hợp, vì kỉ niệm thê tử đã chết đi, Đường Hạo đặt cho hắn một cái tên dĩ nhiên thần kì vẫn còn gọi là Đường Tam

Những đứa trẻ đồng trang lứa trong thôn thường xuyên lấy điều này để giễu cợt hắn, nhưng trong lòng Đường Tam lại hết sức vừa lòng. Dù sao cái tên này tại thế giới kia hắn đã sử dụng gần ba mươi năm. Chỉ riêng chuyện quen thuộc đã khiến hắn sớm thích hai chữ này rồi.

Đi tới cái thế giới này, trải qua bắt đầu là giật mình, sợ hãi, sau đó là hưng phấn cùng với bây giờ là bình tĩnh, Đường Tam đã hoàn toàn tiếp nhận hiện thực, trong mắt hắn(tại tha khán lai – tại hắn xem ra), đây là trời cao lại cho hắn cơ hội một lần nữa. Tâm nguyện lớn nhất trong kiếp trước, có lẽ là có thể thực hiện ở kiếp này rồi.

Xích lõa đi tới thế giới này, nhưng Đường Tam đã có thứ tài phú lớn nhất, đó chính là trí nhớ. Thân là Đường môn ngoại môn thiên tài xuất sắc nhất, phương pháp chế tạo các loại ám khí toàn bộ đều khắc ở trong não hắn. Mà lúc đầu khi hắn trộm đi bí tịch của Đường môn nội môn, khát vọng trong nhiều năm đạt được, trong quá trình học tập, nội môn tối cao là Huyền Thiên bảo lục cũng đồng dạng được hắn ghi vào trong tâm. Đường Tam hy vọng có thể tại thế giới này lại hiện ra vẻ huy hoàng của Đường môn

“Cần phải trở về.” Đường Tam nhìn sắc trời một chút, thân thể gầy nhỏ phóng người lên, hướng phía dưới chân núi chạy đi. Nếu lúc này có người thấy hắn, nhất định sẽ kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, mỗi một bước của hắn bước ra, cũng đều có thể đi đến gần một trượng, những cái hố không bằng phẳng trên núi đối với hắn mà nói căn bản không có gì ảnh hưởng, dễ dàng tránh ra, trong lúc đó cấp tốc bước đi, so với người trưởng thành phải nhanh hơn rất nhiều.

Tinh túy của Đường môn là cái gì? Ám khí, độc dược và khinh công. Đường môn nội môn và ngoại môn khác nhau lớn nhất chính là phương pháp sử dụng ám khí. Ngoại môn lấy ky quát (cái này mình không rõ lắm, mong bạn nào biết chỉ hộ mình) loại là chính, mà nội môn, lại là thủ pháp chân chính. Độc dược tầm thường chỉ có ngoại môn mới dùng, nội môn truyền cho đệ tử ám khí rất ít dung độc, bởi vì bọn họ căn bản là không cần. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang