“Loại phương pháp thứ nhất chính là lợi dụng tốc độ của bản thân chúng ta cùng hắn tiến hành du đấu. Hắn dù sao cũng là sư phụ. Hồn lực so với chúng ta cao hơn nhiều. Tự nhiên sẽ không hạn chế nhân số xuất chiến của chúng ta. Cho nên, ta đề nghị, do ta, mộc bạch cùng chu trúc thanh hoàn thành nhiệm vụ này. Bởi vì ba người chúng ta có tốc độ nhanh nhất.”
“Khi cùng hắn du đấu, chúng ta phải triển khai tốc độ lên nhanh nhất, bằng mọi giá không để cho hắn công kích trúng. Sau đó từ từ tìm cơ hội. Khi tìm được nhược điểm của hắn liền tiến hành công kích. Chỉ là phòng ngự của huyền quy rất mạnh. Chúng ta vị tất đã có thể đánh trúng hắn. Bởi vì trên người hắn có giáp xác bảo vệ, độc tính từ lam ngân thảo của ta sợ rằng cũng không có hiệu quả gì. Bởi vậy, ta đề cử dùng phương pháp thứ hai.
“Giống như phương pháp thứ nhất, chính là ba người chúng ta tiến hành kiềm chế. Huyền quy thuộc thủy, vừa hay có ngọn lửa phượng hoàng của mập mạp tương khắc. Thủy có thể khắc hỏa, hỏa cũng có thể khắc chế thủy. Ngọn lửa phượng hoàng của mập mạp vì vậy rất đặc biệt, sẽ do ngươi ở bên ngoài hướng hắn phát động công kích. Có sự trợ giúp từ hương tràng của Áo Tư Tạp, ngươi duy trì liên tục công kích trong thời gian dài cũng không có vấn đề gì. Mục đích của chúng ta chính là tiêu hao hồn lực hắn, tiểu Vũ, ngươi phụ trách tiếp ứng. Luân phiên thay thế cho ba người chúng ta ở phía trước. Như vậy mọi người đều có thể thu được bổ cấp từ Áo Tư Tạp. Mặc dù hồn lực của chúng ta không bằng hắn, nhưng chúng ta lại có tiểu Áo, còn có ưu thế về số người. Hắn không có đủ uy hiếp đến thủ đoạn công kích của chúng ta.”
Nghe xong đề nghị của Đường Tam. Mọi người không khỏi vỗ bàn khen hay, nhưng lại có một người không vui.
“Đường Tam. Còn ta thì sao?” Trữ Vinh Vinh hơi nhíu đôi mi thanh tú, trừng mắt nhìn Đường Tam.
Đường Tam sửng sốt một chút. Hắn sở dĩ không có tính Trữ Vinh Vinh vào, thật sự là bởi vì kiến thức được sự mạnh mẽ của nha đầu này. Sợ nàng sẽ làm gì đó phản tác dụng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Vũ hồn của ngươi rất đặc thù. Tùy cơ ứng biến đi.”
Trữ Vinh Vinh cắn cắn răng. Cảm thụ ánh mắt có chút quái dị của những người khác nhìn nàng, trong lòng âm thầm nảy sinh ác độc. Nàng biết, chính mình tựa hồ đã bị đoàn thể này bài trừ ra ngoài. Loại cảm giác này khiến nàng cảm thấy rất tệ.
Nói xong, mọi người cùng nhau đi ra bên ngoài. Bằng vào một trận Đường Tam đánh với Triệu Vô Cực lúc trước, bọn họ đều rất tự tin. Huống chi, việc khiêu chiến với cường giả đối với sự gia tăng thực lực bản thân rất có lợi.
Trữ Vinh Vinh đi ở phía sau cùng. Đột nhiên, có một thanh âm khe khẽ truyền đến tai nàng. “Muốn được mọi người công nhận, ngươi hãy dùng hành động để chứng minh. Ngươi là người của Sử Lai Khắc.”
Trữ Vinh Vinh ngẩng đầu lên nhìn. Vừa lúc thấy được Áo Tư Tạp trên mặt đã mọc lại bộ râu quai nón đang hướng mình mỉm cười. Không biết tại sao, hốc mắt nàng đột nhiên có chút đỏ lên. Dùng sức hướng áo tử tạp gật đầu.
Rất nhanh, mọi người đã đi ra bên ngoài trấn. Có lẽ bởi vì hồn hoàn trên người Diệp Tri Thu quá sức bắt mắt. Đoàn người bọn họ đã thu hút không ít người từ trong trấn đi theo xem.
Sau khi đi ra khỏi trấn nhỏ, đại não Diệp Tri Thu tỉnh táo lại vài phần, mắt nhìn bảy thiếu niên đang đi tới, hắn trầm giọng nói: “Ta cho các ngươi một cơ hội nữa. Bây giờ nhận sai còn kịp.”
Đái Mộc Bạch tà tà cười. “Sai? Cái gì gọi là sai. Cái gì gọi là đúng? Nắm đấm của ai to thì đó là đúng, trước tiên cứ đánh bại được chúng ta đã rồi hãy nói.”
Tới lúc này Diệp Tri Thu đã không thể không ra tay. Tức giận hừ một tiếng. “Các ngươi cùng lên đi. Ta sẽ thay cho học viện các ngươi giáo dục các ngươi cách làm người.”
Mập mạp cười hắc hắc nói: “Nhớ kỹ. Chúng ta không phải là người, mà là quái vật.”
Không đợi Diệp Tri Thu ra tay, Đái Mộc Bạch đã xông lên trước. Quang mang từ cái quang hoàn thứ hai trên người bùng lên, bạch quang mãnh liệt ngưng tụ thành một quả cầu. Một viên quang đạn hình tròn từ trong miệng hắn phun ra. Đúng là hồn hoàn kỹ thứ hai của tà mâu bạch hổ. Bạch hổ liệt quang ba.
Trong khi Đái Mộc Bạch phun ra bạch hổ liệt quang ba thì thân thể chu trúc thanh cũng tách sang hướng khác, trong nháy mắt gia tốc chạy quanh Diệp Tri Thu. Đường Tam cũng đồng thời từ một phía khác xông đến Diệp Tri Thu.
Đầu tóc như người Mohican trên đỉnh đầu mập mạp rung động một trận. Quang mang từ đệ nhất hồn hoàn bùng sáng, một đạo tử hồng sắc phượng hoàng hỏa tuyến phun ra.
Bốn người cơ hồ không phân biệt trước sau đồng thời động thủ. Không bởi vì đối thủ là một gã hồn vương đã ngoài năm mươi cấp mà e ngại.
Đối mặt với công kích của bốn người, hắc quang bao quanh toàn thân Diệp Tri Thu đại thịnh. Trong miệng phát ra một tiếng gầm nhẹ. Đệ nhất và đệ nhị hồn hoàn trên người đồng thời sáng lên, thân thể rất nhanh xoay tròn nửa vòng, lộ ra quy giáp sau lưng. Một đạo hắc quang mang theo hàn khí sâm sâm như nước chảy phóng thích ra.
Ngay từ đầu trận đấu, Diệp Tri Thu đã dùng ra hai cái hồn hoàn kỹ năng của mình. Một cái là huyền quy hộ thể, cái kia là huyền thủy băng phong. Mục đích của hắn rất đơn giản, trong thời gian ngắn nhất thu thập mấy tên thiếu niên này. Giáo huấn sâu sắc bọn chúng một phát. Vừa xuất ra khẩu khí, lại vừa thể hiện được thực lực của Thương Huy học viện.
Mặc dù chúng đệ tử của Sử Lai Khắc học viện có thực lực bất phàm, nhưng dù sao tuổi cũng còn nhỏ, hồn lực cùng hắn có sự chênh lệch rất lớn. Diệp Tri Thu tin tưởng chỉ bằng vào huyền thủy băng phong do năm mươi ba cấp hồn lực của chính mình phóng thích ra là có thể trực tiếp đóng băng toàn bộ bọn chúng.
Bạch hổ liệt quang ba nổ vang trên lưng Diệp Tri Thu. Đúng như phán đoán của Đường Tam, phòng ngự lực của huyền quy trong các thú vũ hồn bài danh trong nhóm đứng đầu. Hơn nữa hồn lực của hắn lại cao hơn Đái Mộc Bạch rất nhiều. Một kích này không sinh ra được hiệu quả gì. Thân thể Diệp Tri Thu ngay cả động cũng không có di động chút nào.
Lúc này, Đường Tam đã phi thân đến gần thân thể Diệp Tri Thu. Khoảng cách với đối thủ gần nhất. Hắn cảm giác sâu sắc một cổ hàn khí lạnh vô cùng đập thẳng vào mặt. Huyết mạch toàn thân phảng phất như bị đông lại. Trong lòng kinh hãi, vội thúc dục huyền công trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển chống đỡ lại hàn khí. Thân hình đang vọt tới trước đột ngột dừng lại. Nhưng lam ngân thảo lại rất nhanh tản ra, từ bốn phương tám hướng quấn lấy Diệp Tri Thu.
Vì nước lửa vô tình. Bất luận là rét lạnh hay là nóng rực. Đối với thực vật hệ vũ hồn đều có tác dụng khắc chế nhất định. Tốc độ của lam ngân thảo dưới ảnh hưởng của huyền thủy băng phong rõ ràng trở nên chậm đi một chút.
Ngay lúc này, phượng hoàng hỏa tuyến của mập mạp đã bắn tới cái mai trên lưng Diệp Tri Thu.
Mặc dù độ nóng từ ngọn lửa phượng hoàng của mập mạp bị huyền thủy băng phong làm yếu đi không ít, nhưng đồng dạng, theo sự bắn đến của phượng hoàng hỏa tuyến, hàn ý của huyền thủy băng phong cũng giảm đi rất nhiều.
Ngọn lửa tử hồng sắc bám trên mai rùa mặc dù không cách nào công nhập. Nhưng cũng không dập tắt được. Tựa như là có thêm tính dính.
Vũ hồn biến dị của Mã Hồng Tuấn, tự nhiên không thể dùng ngọn lửa thường mà nói. Diệp Tri Thu chỉ cảm thấy sau lưng nóng rực một trận, nhất thời lại càng hoảng sợ.
Nhân cơ hội này, lam ngân thảo liền tràn lên. Gắt gao quấn trên người hắn. Thân ảnh hư ảo của chu trúc thanh không một tiếng động xuất hiện ở góc chết phía sau thân thể Diệp Tri Thu. Đệ nhất hồn hoàn kỹ năng u minh đột thứ liền được phát động, đánh thẳng vào gáy của Diệp Tri Thu.
Đột nhiên, cổ Diệp Tri Thu co rụt lại, một màn quỷ dị xuất hiện. Cả đầu của hắn rụt vào trong ngực, vừa kịp tránh khỏi lợi trảo của chu trúc thanh. Hồn hoàn thứ ba trên người bay lên, một ngụm hơi nước từ trong miệng hắn phun ra. Bao trùm ngọn lửa phượng hoàng trên lưng.
Mặc dù ngọn lửa phượng hoàng có tính thiêu đốt rất mạnh. Nhưng huyền thủy của Diệp Tri Thu cũng không phải là đồ bỏ. Hồn lực của hắn lại hơn xa mập mạp, cuối cùng ngọn lửa tử hồng sắc đã bị dập tắt.
Hàn ý mãnh liệt lại tăng lên. Đường Tam cơ hồ ngay lập tức thu hồi lam ngân thảo của chính mình. Nếu lam ngân thảo bị đóng băng, đối với bản thân hắn cũng sinh ra ảnh hưởng không nhỏ. Miêu trảo của chu trúc thanh vỗ một cái trên mai rùa, mượn thế bay lên.
Nhưng ngắn ngủi ngay lúc tiếp xúc, tay phải của chu trúc thanh đã bị đông cứng.
Lúc này, Đái Mộc Bạch vừa kịp chạy tới. Không chút do dự mở ra bạch hổ hộ thân chướng của chính mình, trong sự tỏa sáng lấp lánh của đệ nhất hồn hoàn, một đôi hổ chưởng to lớn sắc bén bắn ra, trực tiếp phóng thẳng vào lưng của Diệp Tri Thu.
Hồn lực của Đái Mộc Bạch cực mạnh trong chúng đệ tử Sử Lai Khắc học viện. Hiệu quả do công kích của ba mươi bảy cấp hồn lực sinh ra so với hai mươi mấy cấp chênh lệch rất lớn. Hai tiếng va chạm vang lên. Thân thể Diệp Tri Thu lảo đảo một chút, bị đẩy về phía trước hai bước. Nhưng hắn lại rất nhanh xoay người lại. Đầu từ trong ngực thò ra, há to miệng, một ngụm hàn lưu màu đen phun thẳng trực tiếp vào Đái Mộc Bạch.
Đệ tam hồn hoàn kỹ, huyền thủy kích động.
Hàn ý mãnh liệt khiến toàn thân Đái Mộc Bạch phát lạnh một trận. Mặc dù bạch hổ hộ thân chướng có thể ngăn cách một bộ phận hàn ý, nhưng không đủ để ngăn cản hoàn toàn. Dù sao hồn lực của đối thủ so với hắn mạnh hơn cả mười lần.
Ngay lúc này, ngọn lửa tử hồng sắc thứ hai kịp thời xuất hiện. Vừa kịp chắn phía trước Đái Mộc Bạch, cùng cổ nước đen kia đánh thẳng vào nhau.
Hơi nước bốc lên dày đặc, mặc dù ngọn lửa bị huyền thủy áp chế, nhưng Đái Mộc Bạch cũng nhân cơ hội lui nhanh về phía sau.
Lần giao thủ ngắn ngủi này khiến cho Đường Tam có chút mê mang. Chẳng lẻ phán đoán của ta đã sai, huyền vũ này cũng không phải là một loại vũ hồn phòng ngự? Không. Không có khả năng, nghiên cứu nhiều năm của sư phụ như thế nào có thể sai. Vũ hồn của Thương Huy học viện sư phụ này rõ ràng có xuất hiện biến dị. Hồn kỹ hàn khí sâm nhiên này của hắn lại rất khó đối phó.
Không nghĩ tới. Bọn Đường Tam kinh ngạc, Diệp Tri Thu càng kinh ngạc hơn. Công kích do bốn thiếu niên này hợp lực phát động mặc dù không có thương tổn được hắn, nhưng lại mang đến cho hắn phiền toái không nhỏ, nhất là phượng hoàng hỏa tuyến do Mã Hồng Tuấn phun ra, khiến cho diệp tru thu cảm nhận sâu sắc, loại hỏa diễm này tựa hồ chính là khắc tinh của bản thân mình. Nếu không phải hồn lực của tên tiểu mập mạp kia còn quá thấp. Sợ rằng huyền thủy của chính mình vạn vạn lần không chống nổi ngọn lửa cổ quái này.
Mà Đái Mộc Bạch vừa rồi giáng hai chưởng hùng hậu vào quy giáp của hắn. Tràn ngập lực lượng như muốn nổ tung. Mặc dù có quy giáp hộ thể nhưng vẫn khiến Diệp Tri Thu khí huyết nhộn nhạo một trận. Dù sao huyền quy hộ thể chỉ là hồn hoàn kỹ đầu tiên của hắn. Mặc dù bản thân huyền quy am hiểu phòng ngự, nhưng do là đệ nhất hồn hoàn kỹ nên lực phòng ngự cũng có hạn.
Làm Diệp Tri Thu giật mình nhất chính là bốn gã thiếu niên này mặc dù trong lúc phối hợp với nhau vẫn còn nhiều lỗi chưa được hoàn hảo nhưng năng lực của bọn hắn lại có tính bổ trợ cho nhau rất mạnh. Một người cường công cận chiến, một người đánh du kích nhanh, một người khống chế hệ, còn có một người công kích từ xa. Dưới sự hỗ trợ lẫn nhau, khiến cho lực công kích của bọn hắn có thể phát huy đến trình độ lớn nhất. Sử Lai Khắc học viện này, đến tột cùng là một cái tồn tại như thế nào ?
Hắn nào đâu biết rằng. Bảy thiếu niên nam nữ trước mắt này đã là toàn bộ đệ tử của Sử Lai Khắc học viện.
Ngay lúc này, một thanh âm dương dương đột nhiên vang lên, cắt đứt tràng tỉ đấu. “Tối thế này rồi các ngươi không đi nghỉ ngơi lại còn đến đây làm gì?”
Đường Tam sửng sốt một chút, hai tay đang đặt ở nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ hạ ý thức hạ xuống.
Đái Mộc Bạch đang chuẩn bị thi triển đệ tam hồn hoàn kỹ của mình nghe thấy âm thanh này cũng ngừng lại. Thân hình bay ngược tạo một khoảng cách với Diệp Tri Thu.
Một cái thân ảnh cao lớn xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người, đúng là Triệu Vô Cực.
“Quay về ngủ một giấc đi.” Triệu Vô Cực ngay cả nhìn cũng không thèm liếc đám người Thương Huy học viện bên kia một cái, vung tay lên, ra lệnh cho tất cả Sử Lai Khắc đệ tử quay về tửu điểm.
Hắn một lời muốn tất cả giải tán. Diệp Tri Thu mặc kệ nói: “Chờ một chút.”
Triệu Vô Cực có chút không kiên nhẫn được xoay người hỏi, “Chuyện gì?”
Diệp Tri Thu lạnh lùng nói: “Ngươi là sư phụ của Sử Lai Khắc học viện gì đó. Vừa rồi mấy tên đệ tử của học viện các ngươi vũ nhục Thương Huy học viện chúng ta. Ngươi có phải nên cấp cho chúng ta một cái công đạo hay không?”
“Công đạo? Công đạo gì? Thương Huy học viện không phải chính là học viện rác rưởi hay sao? Lời của bọn họ cũng không tính là vũ nhục.” Triệu Vô Cực là ai? Lúc trước hắn chính là hồn sư hách hách nổi danh hỗn thế ma vương. Mặc dù không phải cường đại nhất nhưng cũng tương đương với một tồn tại kinh khủng. Đối mặt với một hồn sư chỉ có năm mươi cấp, hắn tự nhiên không thèm để đối phương vào mắt.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK