Đi tới trước sâm lâm, không khí càng trở nên thư thái, nhiệt độ cũng như giảm xuống vài phần. Không khí mang theo hơi ẩm ướt của bùn đất, không ngừng kích thích khứu giác của mọi người.
“Tất cả dừng lại” Triệu Vô Cực lên tiếng.
Tất cả mọi người dừng cước bộ. Đoạn đường hơn trăm dăm khiến thân thể mọi người đã sớm mệt mỏi. Nhất là Áo Tư Tạp cùng với Vinh Vinh, là phụ trợ hồn sư. Tố chất bọn họ tuy rằng không tệ lắm, nhưng cuối cùng vẫn không thể so sánh được với bọn Đường Tam.
Áo Tư Tạp nhỏ giọng đọc chú ngữ bỉ ổi, hèn mọn của hắn, đưa cho mỗi người một cây hương tràng. Trải qua mấy ngày cùng nhau, mọi người đối với hương tràng của hắn đã không còn thấy phản cảm. Khó nghe nhất chính là lúc hắn ngâm chú ngữ nên giả làm bộ không nghe thấy mà thôi.
Hương trang vào bụng, hoá thành từng dòng nhiệt lưu cuồn cuộn, khôi phục thể lực của mọi người. Tâm tình mọi người cũng từ đó mà hồi phục trở lại.
Triệu Vô Cực nghiêm túc nhìn bẩy tên đệ tử trước mặt: ”Các người đã nghe qua rồi chứ, Tinh đấu đại sâm lâm không phải là nơi nuôi hồn thú của quốc gia. Các loại hồn thú tại đây đều cực kỳ nguy hiểm. Tuỳ thời mà các ngươi đều có thể bị Thiên niên, thậm chí Vạn niên hồn thú tấn công. Bởi vậy, sau khi tiến vào rừng rậm, không ai được cách xa ta ngoài 20 thước. Trữ Vinh Vinh, Áo Tư Tạp, các ngươi quan trọng nhất là phải đi theo ta, không có ta ra lệnh, không ai được tấn công hồn thú, nghe thế đã hiểu chưa?”
“Hiểu rồi”
Áo Tư Tạp nhanh chóng đọc chú ngữ, trong chốc lát trong tay đã có một bó to hương tràng cùng tịch tràng.
Hán đưa cho mỗi người một cây hương tràng và một cây tịch tràng nói: ”Hương tràng của ta có thể duy trì bên ngoài mười hai canh giờ, nói cách khác, trong mười hai canh giờ, nếu ăn nó sẽ có hiệu quả. Hương tràng có tác dụng trị liệu, phục hồi sức khoẻ, tịch tràng có tác dụng chủ yếu là giải độc.”
Mọi người đều tiếp nhận, cẩn thận cất trên người. Mọi người hiểu rằng Áo Tư Tạp sợ trong khi đối mặt với nguy hiểm sẽ không kịp tạo hương tràng cho bọn hắn, lúc này làm trước cho bọn hắn một ít.
Hồn lực không ngừng phóng thích, Áo Tư Tạp sắc mặt có chút tái nhợt, may là râu ria rậm rạp nên cũng không rõ ràng. Huyễn hoá (biến ra từ không khí) ra hương tràng đối với người khác thì tác dụng rất tốt, đối với hắn cũng có tác dụng, nhưng chỉ là một phần ba, cùng hồn lực tiêu hao cân bằng. Bởi vậy, hồn lực tiêu hao cuối cùng cũng thông qua đó mà hồi phục, đương nhiên, hương tràng có tác dụng phục hồi đối với hắn cũng có hiệu quả.
Triệu Vô Cực nhìn mọi người một vòng, thấy bảy người bọn chúng đều đã chuẩn bị tốt, lúc này mới vung tay lên:” Xuất phát”.
Lúc này, Triệu Vô Cực để cho Đái Mộc Bạch cùng Đường Tam đi đầu, hắn tự mình cản phía sau, bước đầu tiến vào Tinh đấu đại sâm lâm.
Tiến vào Tinh đấu đại sâm lâm, hưng phấn nhất là Tiểu Vũ. Nàng tựa hồ nhu không biết đây là một nơi nguy hiểm, ngó ngó nghiêng nghiêng khắp nơi, vui sướng không thể tả. Triệu Vô Cực thấy thế nhíu mày. Nhưng Tiểu Vũ cũng không rời khỏi phạm vi mà hắn quy định nên hắn cũng không nói gì.
Trong Tinh đấu đại sâm lâm, địa hình vô cùng phức tạp, căn bản là không có đường đi. Công tác mở đường tự nhiên rơi vào tay Đái Mộc Bạch.
Dụng xuất vũ hồn phụ thể, Đái Mộc Bạch bạch hổ chưởng như lưỡi dao sắc bén văng ra. Trong lúc đi trước, song chưởng huy vũ, cắt bỏ mọi bụi gai, tốc độ mọi người nhờ thế mà một chút cũng không ảnh hưởng.
Đường Tam theo sát đằng sau Đái Mộc Bạch. Thị lực và thính lực đều tăng tới trạng thái cực mạnh, cẩn thận quan sát chung quanh.
Đại sư từng giảng cho hắn các tri thức chuyên môn về hồn thú hoang dã. Hồn thú hoang dã thực sự là tấn công rất mạnh, hơn nữa, nhất là đối mặt với loài người thì sức mạnh tăng lên cực kỳ đáng sợ. Trong các loại hồn thú hoang dã, có một số sống theo bầy đàn, nói cách khác, rất có thể gặp phải một đám hồn thú hoang dã, thực lực mạnh mẽ. Khi đó, trừ phi bản thân Hồn sư có thực lực kinh người, nếu không cũng khó lòng ngăn cản.
Cho nên, đại sư ngàn vạn lần dặn dò, một khi tiến vào địa bàn của hồn thú hoang dã, nhất định phải vạn lần cẩn thận, không thể sơ sẩy. Nếu không, rất có thể gặp hoạ sát thân.
Sở dĩ Đại sư cho Đường Tam tới học tập tại Sử Lai Khắc học viện, kỳ thật cũng không phải để cho hăn học tập cái gì. Sử lai Khắc dạy cái gì, chẳng lẽ đại sư lại không dạy được. Nhưng đại sư nhận tự nhận thấy được khó khăn của mình. Mặc dù dạy Đường Tam tới sau cấp 30 là không có vấn đề gì, nhưng lại không có khả năng giúp hắn thu được hồn hoàn.
Cấp 30 là có khả năng tiếp nhận hồn hoàn cấp bậc Thiên niên. Thiên niên hồn thú tại nơi được quốc gia nuôi dưỡng là vô cùng hiếm thấy, thuộc tính tốt lại càng hiếm. Chỉ có thể đến nơi tập trung Hồn thú hoang dã mới có thể phát hiện hồn thú thích hợp.
Bởi vậy đại sư mới để cho Đường Tam đến Sử lai Khắc học viện, nguyên nhân lớn nhất chính là hy vọng thực lực của sư phụ ở Sử Lai Khắc học viện có thể giúp Đường Tam thu được hồn hoàn thích hợp.
Rất nhanh, bon họ đã gặp một hồn thú. Hơn nũă là một đàn hồn thú.
Triệu Vô Cực yêu cầu mọi người áp chế âm thanh, đi tới. Đàn hồn thú này do Đường Tam phát hiện trước, chính là một đàn chồn răng cưa ( ND : Ngão xỉ dứu- chồn nghiến răng hay chồn răng cưa- chả hiểu loại gì, cứ như là harry potter ý, mình tạm dịch là chồn răng cưa nhé). Loại hồn thú này không lớn, lực công kích cũng không mạnh. Nhưng hàm răng của chúng lợi hại phi thường, có thể xuyên cả sắt thép.
Đường Tam một tay giữ chặt phi kinh trảm của Đái Mộc Bạch phía trước, một tay lại hướng về phía mọi người phía say lắc lắc, ý bảo không có gì nguy hiểm. Bằng vào kinh nghiệm đại sư truyền thụ cho hắn, chỉ liếc mặt một cái hắn đã có thể nhìn ra đàn chồn răng cưa hai, ba chục con này bất quả chỉ là Thập niên hồn thú mà thôi.
Khứu giác của Chồn răng cưa rất nhạy bén, với khoảng cách này chúng đã phát hiện ra bon họ, nhưng cũng chẳng có biểu hiện gì. Hiển nhiên là đối với bon họ mấy người không hề có hứng thú.
Đường Tam chỉ về một phía. Đái Mộc Bạch lĩnh hội ý tứ, hướng về phía đó tiếp tục phạt gai, trợ giúp mọi người đi tới.
Đái Mộc Bạch một mặt tiến về phía trước, một mặt thấp giọng hỏi Đường Tam: ”Chúng ta sao lại phải đi đường vòng, đàn Chồn răng cưa lúc nãy không mạnh, thịt hết chúng đi là được.”
Đường Tam mỉm cười trả lời:” Vừa rồi bọn chúng đối với chúng ta không có sự uy hiếp, cần gì phải giết chúng. Nếu tất cả hồn sư đều như vậy, hỏi rằng nhiều năm sau, trong sâm lâm này còn có hồn thú hay không chứ? Huống chi sư phụ ta có nói qua, đối với hồn thú hoang dã trong sâm lâm, cho dù là hồn thú cấp thấp cũng không thể coi thường. Bởi vì một khi cùng chúng phát sinh xung đột, mùi máu tươi cùng tiếng kêu rất có thể gia tăng sức mạnh hồn thú. Chính là cẩn thận một chút vẫn hơn.”
Đái Mộc Bạch nghe thế tbội phục nói:” Sư phụ ngươi nhất định là một nhân vật phi thường, trưởng giả cường đại. Đây đều là những kinh nghiệm quý giá.”
Đường Tam bất đắc dĩ nhớ tới đại sư, trên mặt không khỏi hiện ra một nụ cười khổ. Cường đại? Đại sư cùng hai chữ này tựa hồ không liên quan gì đến nhau. Điều này cũng chính là tiếc nuối cả đời của đại sư.
Tinh đấu đại sâm lâm thật sự rậm rạp. Mấy người sau gần một ngày này dùng từ đó để hình dung cũng chẳng có thể nói là khoa trương. Trong sâm lâm muốn thấy ánh mặt trời cũng chẳng phải dễ dàng.
Mọi người đi tới ước chừng một canh giờ, lúc này đã tới giữa trưa. Trong vòng một canh giờ này, bọn họ cũng đã gặp không ít hồn thú nhưng đếu là thập niên và bách niên hồn thú. Gặp hồn thú, mọi người cũng đều né tránh, không trực tiếp xung đột. Cũng có một số đui mù, tự tiến đến tìm cái chết, Đái mộc Bạch dùng hổ chưởng trực tiếp giải quyết vấn đề này. Đương nhiên, hắn nghe lời Đường Tam nên cũng không giết chết bọn hồn thú này, chỉ là ngăn cản hoặc đả thương mà thôi.
“Tốt lắm, trước hết mọi người hãy nghỉ ngơi một chút đi” Triệu Vô Cực lên tiếng, vẫn yêu cầu mọi người phải thật bình tĩnh. Đái Mộc Bạch nhằm các bụi gai xung quanh quét một vòng, tạo thành một mảnh đất trống gần trăm thước. Mọi người ngồi dựa vào cây cối, tạm thời nghỉ ngơi.
Áo Tư Tạp tự nhiên lại mang ra hương tràng cảu hắn. Lúc này mọi người không còn tâm tình gì để quan tâm cái gì nên, cái gì không nên ăn. Ăn hương tràng của Áo Tu Tạp, uống nước mang theo bên người, tạm thời ngơi nghỉ. Triệu Vô Cực hạ lệnh mỗi người được nghỉ ngơi một canh giờ. Nơi này thuộc vòng ngoài của Tinh đấu đại sâm lâm, hồn thú cao cấp gặp cũng không nhiều, tương đối an toàn. Mục tiêu của bon họ là giúp đỡ Áo Tư Tạo liệp sát một Thiên niên hồn thú thích hợp. Vậy phải tiếp tục đi sâu hơn mới được. Vào càng sâu thì càng ngày hiểm. Bởi vậy, nghỉ ngơi đúng lúc sẽ rất tốt. Tại địa điểm tương đối an toàn này, cần phải phục hồi thể lực một cách tôt nhất.
Tiểu Vũ tựa vào vai Đường Tam, không hiểu tại sao vừa mới bắt đầu tiến vào rừng rậm thì nàng hoàn toàn mất hết sự hưng phấn. Sau khi gặp hồn thú đầu tiên có vẻ như không vui, tựa hồ như có tâm sự gì đó. Đường Tam cũng có hỏi qua nàng nhưng Tiểu Vũ luôn miệng nói không có chuyện gì.
Mọi người nghỉ ngơi được chừng nửa canh giờ, đột nhiên Đường Tam cùng Triệu Vô Cực đồng thời nhìn về phía sau.
Triệu Vô Cực quát lớn: “Tất cả đứng lên, có cái gì đó đang đến.”.
Đường Tam cùng Đái Mộc Bạch cực kỳ hiểu ý, đứng che trở trước mặt Áo Tư Tạp và Trữ Vinh Vinh, cùng Bàn Tử bảo vệ ở bên cạnh. Tất cả mọi người phóng thích vũ hồn của bản thân, kể cả Triệu Vô Cực.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK