Đái Mộc Bạch nghi hoặc nói: “Ngươi nói vừa rồi bắn ra là nỏ tiễn? Nhưng nỏ tiễn bắn đi đâu?”
Đường Tam mỉm cười chỉ về phía sau một cây đại thụ “Ở đây!” vừa nói vừa vòng qua cây đại thụ thứ nhất đến cách cây thứ hai khoảng mười thước thì dừng lại. Khi mọi người tới trước đại thụ mới thấy tung tích nỏ tiễn được chư cát thần nỏ bắn ra.
Mười sáu cây nỏ tiễn xếp thành hai hàng chỉnh tề cắm vào trong thân cây.
Triệu Vô Cực nhìn phía trước thân cây, lại chăm chú nhìn lỗ thủng trên thân cây “Tiểu Tam, mấy cái lỗ này là do nỏ tiễn tạo ra sao, chúng không có chui vào trong thân cây chứ?”
Đường Tam gật đầu nói: “Chư cát thần nỏ uy lực rất mạnh. Chuyên phá phòng ngự hồn lực, nếu phòng ngự lực không quá mạnh thì trong nháy mắt sẽ bị giết chết.”
Nghe Đường Tam giải thích xong. Mọi người không khỏi rùng mình, lực xuyên thấu mạnh mẽ như thế, trong số nhưng người ở đây trừ Triệu Vô Cực ra ai cũng tự biết bản thân không thể chịu nổi uy lực này.
Đái Mộc Bạch lẩm bẩm: ”Vật này thật bá đạo. Cho dù ta sử dụng bạch hổ kim cương biến sợ rằng cũng bị thương nặng.”
Đường Tam giơ tay vỗ vào thân cây. Nhờ huyền thiên công cùng cầm long kính, từng cây nỏ tiễn bị đẩy ra khỏi thân cây.
Nỏ tiễn của chư cát thần nỏ chế tạo không đơn giản, lần trước bắn vào trong cơ thể của nhân diện ma chu không thể lấy ra, lần này hắn không thể tiếp tục phí phạm.
Đường Tam một bên vỗ vào thân cây một bên hướng Đái Mộc Bạch nói: “Chư cát thần nỏ có thể nói là cơn ác mộng với những chiến sĩ bình thường, hơn nữa đặc điểm lớn nhất của nó không phải là uy lực mà là tính đột nhiên cùng bí mật của ám khí. Chỉ cần học cách sử dụng, lúc phóng ra không cần đến hồn lực, người bình thường cũng có thể sử dụng dễ dàng. Căn cứ theo ta tính toán, từ hồn sư cấp bốn mươi trở xuống nếu bị trực diện đánh trúng, tỷ lệ sống sót rất nhỏ. Đối với hồn sư không phải phòng ngự hệ hồn sư thì có tính khắc chế rất mạnh.”
“Đường Tam, vật này là do ngươi nghiên cứu ra sao?” Trữ Vinh Vinh hỏi.
Đường Tam sửng sốt một chút, sau đó cười khổ nói:”Cứ xem là vậy đi.” Hắn không thể nói cho mọi người rằng đây là kỹ xảo hắn mang từ thế giới khác đến.
Trữ Vinh Vinh dò hỏi: “Đường Tam ngươi có thể mang vật này bán cho ta không? Giá cả tùy ngươi. Ngươi cũng biết ta là phụ trợ hệ hồn sư không có năng lực tự bảo vệ. Trong khi mọi người liều mạng thì ta ngoại trừ sử dụng hồn kỹ phụ trợ, còn lại chỉ có thể đứng xem. Nếu có vật này thì ta cũng có một chút lực công kích.”
Đường Tam cười nói: “Mua bán gì chứ. Sau này ta làm cho ngươi một cái là được, nhưng chế tạo cần tài liệu trân quý. Chi phí việc mua tài liệu ngươi tự mình xuất ra.”
Lúc này nỏ tiễn đã bị Đường Tam đẩy từ trong thân cây ra hết, mọi người mới nhìn rõ hình dáng nỏ tiễn của chư cát thần nỏ.
Tiễn dài tám tấc, không có lông vũ. Phía dưới bốn tấc là một viên trụ. Phía trên bốn tấc là hình tiêm trùy. Cách ba tấc có mười hai mũi nhọn chìa ra cực kỳ sắc bén, lóe ra nhàn nhạt quang mang, không bởi vì xuyên qua đại thụ mà bị hư tổn.
Đường Tam quay chư cát thần nỏ sang một bên, sau đó mở hộp chứa tiễn đặt mười sáu cây nỏ tiễn vào trong.
Áo Tư Tạp lúc này đã chạy tới bên cạnh mang theo một nụ cười xu nịnh “Tiểu Tam, chúng ta có phải hảo huynh đệ không?”
Đường Tam nhìn hắn cười, y sao lại không biết ý đồ của Áo Tư Tạp, “ Đương nhiên, yên tâm ta sẽ làm cho mỗi người một cây chư cát thần nỏ giống Vinh Vinh là được. Tài liệu các ngươi tự mình tìm kiếm, ta chỉ chế tạo giúp các ngươi thôi. Nhưng đồ vật này chế tạo rất phức tạp, một tháng ta cũng chỉ có thể làm ra một cái. Các ngươi không nên gấp gáp. Hơn nữa không tới vạn bất đắc dĩ không nên sử dụng. Nỏ tiễn tạo ra cũng không dễ dàng, một khi bắn ra rất khó thu hồi, dù sao một mình ta chế tạo không thể đủ cho mọi người sử dụng. Huống chi chư cát thần nỏ rất bá đạo, sát thương lực rất lớn, rất dễ tạo thành vết thương chí mạng.”
“Tiểu Tam, như vậy không được.” Triệu Vô Cực đột nhiên mở miệng.
Đường Tam sửng sốt: “Sao vậy ,Triệu sư phụ?”
Triệu Vô Cực cười xảo trá đảo mắt qua dám đệ tử nói: “Bọn họ đều là người có tiền, chư cát thần nỏ của người chế tạo khó khăn, không thể tiện nghi cho bọn chúng, dù sao bọn chúng cũng không thiếu tiền. Ngươi ước lượng giá cả bán cho bọn chúng đi.”
Đái Mộc Bạch gật đầu nói: “Ta đồng ý với Triệu sư phụ. Tiểu Tam, chư cát thần nỏ của ngươi nếu bán thì bao nhiêu tiền một cái?”
Đường Tam mỉm cười lắc đầu: “Mọi người đều là người một nhà sao lại đề cập đến tiền nong chứ.”
Đái Mộc Bạch nói: “Đều là người một nhà nhưng cũng không thể để ngươi chịu thiệt. Một cái hộp nhỏ như vậy cũng có thể phóng ra nỏ tiễn có uy lực lớn như thế, có thể thấy được công nghệ trong đó rất phức tạp. Không thể để ngươi lao tâm lao lực không công được, huống chi những vật này sau này là làm cho chúng ta sử dụng. Còn có nỏ tiễn bổ sung, chẳng lẽ mỗi lần đều làm phiền ngươi sao? Ngươi không nên khách khí với chúng ta, cây chư cát thần nỏ đầu tiên này ngươi bán cho ta đi, chúng ta sẽ thu thập tài liệu. Sau này nếu cần nữa, ngươi nhất định phải bán cho chúng ta, ngươi xem như thế được không?”
Áo Tư Tạp a a cười nói: “Đúng vậy, cứ quyết định như vậy đi. Dù sao trợ cấp mỗi tháng của chúng ta cũng không ít, vật này tại thời khắc mấu chốt có thể cứu chúng ta một mạng, mua đắt một chút cũng không có việc gì.”
Đường Tam lúc này mới gật đầu nói:”Vậy cũng được. Nếu mọi người với loại ám khí này có hứng thú, sau này ta sẽ giúp mọi người trang bị. Dù sao thêm một loại vũ khí cũng như thêm một phần bảo mệnh.”
Mọi người hiển nhiên đối với ám khí cảm thấy rất hứng thú. Đương nhiên điều này có liên quan lớn đến hiệu quả khi Đường Tam sử dụng ám khí. Dù sao tại ngày đầu tiên tới Sử Khắc Lai học viện, bằng vào ám khí làm cho người hơn mình trên bốn mươi cấp hồn lực Triệu Vô Cực chịu đau khổ. Đừng nói chúng đệ tử, ngay cả Triệu Vô Cực cũng phải động tâm.
Rốt cục cũng ra khỏi phạm vị của Tinh Đấu đại sâm lâm. Mặc dù không có không khí trong lành nhưng mọi người phảng phất như được giải thoát khỏi áp lực, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
“Chúng ta cố gắng đi thêm một đoạn nữa, tới tiểu trấn phía trước có thể nghỉ ngơi.” Triệu Vô Cực mỉm cười nói.
Đái Mộc Bạch nói: “Thể trạng mọi người nếu đã khôi phục thì chúng ta sẽ tăng tốc. Tới tiểu trấn ta mời mọi người uống rượu. Triệu sư phụ, lần này ngài không được từ chối, nếu không có ngài giúp đỡ, sợ rằng chúng ta không thể còn sống để ra khỏi sâm lâm.”
Triệu Vô Cực cười lớn nói: “Tiểu Bạch, ta biết ngươi có tiền nhưng tửu lượng của ta lớn lắm.”
Đái Mộc Bạch cười ha ha: “Triệu sư phụ, ngài chưa từng nghe qua câu nói kia sao? Vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết thì không còn là vấn đề nữa.”
Lần này tiến vào Tinh Đấu đại sâm lâm thu hoạch không nhỏ. Chẳng những Áo Tư Tạp thành công tiến vào hồn tôn cảnh giới, Đường Tam cùng Tiểu Vũ cũng đồng dạng hoàn thành dung hợp hồn hoàn thứ ba. Quan trọng hơn là nâng cao khả năng phối hợp cùng quan hệ giữa các thành viên, Sử Khắc Lai thất quái tổng cộng cũng chỉ có bảy người, giải trừ mâu thuẫn đối với tu luyện của bọn họ sau này đều có chỗ tốt.
Đoàn người tới tiểu trấn nghỉ ngơi hai ngày. Hồn lực cùng thể lực khôi phục không cần dùng nhiều thời gian như thế nhưng tinh thần căng thẳng cần phải được thư giãn.
Đái Mộc Bạch cực kỳ hào phóng. Trong vòng hai ngày mọi khoản chi tiêu đều được hắn bao trọn. Mọi người cũng không tu luyện, mỗi ngày đều uồng rượu cười đùa vui vẻ, ngay cả luôn lạnh lùng như Chu Trúc Thanh thần sắc cũng nhu hòa rất nhiều, chỉ là nàng không chịu để cho Đái Mộc Bạch chạm vào tay mình.
Đái Mộc Bạch cũng không ép buộc, dù sao người ta mới là tiểu cô nương mười hai tuổi, hắn cũng không vội.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK