Tạ Bá Ngọc đứng bên cạnh nghe được câu nói của Vương Nhất Pháp, tức giận nói: “Nhà họ Vương không có giáo dục phải không, lời gì cũng dám nói”.
Vương Nhất Pháp tỏ vẻ không kiêng dè nhìn Tạ Bá Ngọc, nói: “Ông Tạ, bây giờ thành phố Giang Nam đã không còn là thiên hạ của ông nữa, ông còn thể hiện uy phong gì ở đây?”
Gã nói xong thì phớt lờ lửa giận trong mắt Tạ Bá Ngọc, ha ha cười lớn, đưa hai người Lâm Đức Vượng và Hứa Hàn Băng tới khu vực đổ thạch.
Hứa Hàn Băng và Lâm Đức Vượng thấy khí thế mạnh mẽ của Vương Nhất Pháp, trong lòng càng thêm khẳng định, nhất định phải lấy lòng nịnh nọt gã, để cuộc sống của mình đi lên đỉnh cao.
Thạch Phá Thiên ở bàn bên cạnh thấy Tạ Bá Ngọc và Trịnh Sở bị một người trẻ tuổi sỉ nhục thì cười lớn: “Bá Ngọc, sao bây giờ ông lại biến thành thế này?”
Ông ta không ngờ nhà họ Tạ là gia tộc có thế lực lớn nhất thành phố Giang Nam, kết quả lại bị một người trẻ tuổi khiêu khích thành như vậy.
Tạ Bá Ngọc cố kìm nén cơn giận, nói: “Thằng nhóc đó đắc tội tôi không nói, lại còn dám đắc tội cậu Trịnh, sớm muộn gì cũng sẽ chết”.
Thạch Phá Thiên nhìn về phía Trịnh Sở, thấy Trịnh Sở vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, tiếp tục cầm dao nĩa ăn bò bít tết, bộ dạng không liên quan đến mình.
Ông ta cười ha hả: “Cậu Trịnh mà ông kính trọng vợ bị người ta nhắm tới vẫn có thể bình tĩnh ăn bò bít tết như vậy, đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt”.
Tạ Bá Ngọc nói: “Cậu Trịnh tự có cách nghĩ của cậu Trịnh, đâu cần ông làm chủ”.
Thạch Phá Thiên cười nhạt nói: “Để tôi xem xem cậu Trịnh mà ông nói lợi hại đến thế nào”.
Ông ta nói xong, đứng dậy đi về phía khu vực đổ thạch.
Trịnh Sở nhìn bộ dạng tức tối của Tạ Bá Ngọc, bình tĩnh nói: “Cần gì phải để tâm đến lời nói của loại sâu kiến chứ?”
Trong lòng Trịnh Sở, Vương Nhất Pháp đã là một người chết, anh sẽ không tức giận vì gã.
Tạ Bá Ngọc nghe Trịnh Sở nói vậy, trong lòng bỗng run lên, sự lạnh lẽo lan khắp toàn thân.
Ông ta cảm nhận được khí phách trong lời nói của Trịnh Sở, sự hờ hững xem Vương Nhất Pháp như người chết.
“Cậu Trịnh nói đúng, tôi không nên dễ dàng nổi giận như vậy”, Tạ Bá Ngọc cười đáp, tiếp tục rót thêm rượu cho Trịnh Sở.
Chẳng mấy chốc, Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc đã ăn xong bữa trưa.
Hai người họ không đứng dậy mà tiếp tục ngồi tại chỗ, đợi buổi đấu giá mở màn.
Tạ Bá Ngọc tươi cười giới thiệu cho Trịnh Sở: “Cậu Trịnh, vật phẩm trong buổi đấu giá lần này có hàng thật cũng có hàng giả”.
“Hàng giả hầu như không có gì khác biệt với hàng thật, nếu không phải bậc thầy giám định bảo vật thì không thể phân biệt thật giả”.
Trịnh Sở hoàn toàn không quan trọng chuyện này, anh đến buổi đấu giá chỉ để xem có vật nào như đồ cổ không thôi.
Nếu gặp được đồ cổ có giá trị, chắc chắn anh sẽ không tiếc giá nào mua về.
Chẳng mấy chốc, Tạ Bá Ngọc đã giới thiệu xong quy tắc của buổi đấu giá.
Đợi ông ta giới thiệu xong thì cũng đến lúc vào hội trường đấu giá.
Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc cùng nhau đứng lên, đi về hướng phòng đấu giá.
Tại lối vào phòng đấu giá, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng một số người oán trách.
“Đổ thạch năm nay lỗ thật”.
“Đúng vậy, vốn dĩ không thấy ngọc thạch nào phẩm chất tốt”.
“Nghe nói vừa nãy có người trẻ tuổi vận khí tốt, tốn năm chục triệu tệ mua quặng mà sếp Mã không coi trọng, kết quả lại trúng số”.
“Tôi cũng nghe nói rồi, người trẻ tuổi đó còn cắt hồng ngọc thủy tinh thành kích thước bàn tay của người trưởng thành, đúng là lãng phí”.
Trong lúc trò chuyện, thỉnh thoảng có thể nghe thấy giọng ca thán của đám người, cho rằng Trịnh Sở làm vậy là lãng phí tiền bạc.
Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc đi đến lối vào buổi đấu giá trong tiếng tán thán của mọi người.
Phòng đấu giá rất lớn, bên trong có hơn một nghìn chỗ ngồi, vây thành một vòng.
Ở trung tâm phòng đấu giá là bục trưng bày được chế tạo bằng bạch ngọc.
Tất cả đồ cổ đều được trưng bày trên đó và được phóng to vô hạn, để mỗi người ngồi trên khán đài đều có thể nhìn rõ.
Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc ngồi ở vị trí gần hàng đầu, lặng lẽ chờ đợi buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Vương Nhất Pháp dẫn theo hai người Lâm Đức Vượng và Hứa Hàn Băng đi về phía phòng đấu giá.
Tay phải gã ôm eo Hứa Hàn Băng, trên mặt nở nụ cười bỉ ổi.
Lâm Đức Vượng biết Vương Nhất Pháp ôm eo Hứa Hàn Băng, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện tức giận nào.
Gã không có tình cảm gì với Hứa Hàn Băng, chỉ muốn lợi dụng Hứa Hàn Băng leo lên tầng cao hơn mà thôi.
Cho dù Vương Nhất Pháp có này nọ với Hứa Hàn Băng ngay trước mặt gã, gã cũng sẽ ở bên vỗ tay hoan hô, đánh đàn giúp vui.
Hứa Hàn Băng cũng có tâm tư của riêng mình, chỉ cần cô ta được Vương Nhất Pháp để ý, sau này ở thành phố Giang Nam, cô ta muốn thứ gì chẳng được?
Lâm Đức Vượng cũng chỉ là công cụ để cô ta tiếp cận Vương Nhất Pháp mà thôi.
Vương Nhất Pháp không biết suy nghĩ của hai người họ, sau khi ôm Hứa Hàn Băng đi đến chỗ ngồi, gã tươi cười nhìn về phía Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc.
Gã âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải đối phó Trịnh Sở, chiếm được vợ anh Hứa Thanh Vân.
Bây giờ thành phố Giang Nam là thiên hạ của nhà họ Chu, chuyện đánh một con chó sa cơ thất thế là chuyện gã thích làm nhất.
Về việc Lý Thiên Thuận rời khỏi thành phố Giang Nam trốn ra nước ngoài, Vương Nhất Pháp không nghĩ ra lý do, phái người điều tra cũng không có tin tức, thế là gã cho rằng là nhà họ Chu ép buộc ông ta.
Vì sao nhà họ Tạ không chạy trốn, có lẽ là vì dựa vào nhà họ Tạ ở Thanh Châu.
Vương Nhất Pháp cười lớn, gã cũng không đối phó với nhà họ Tạ, chỉ đối phó Trịnh Sở mà thôi.
Đến lúc đó, cho dù Tạ Bá Ngọc có ý kiến cũng có thể nói gì được chứ.
Trịnh Sở cảm giác được Vương Nhất Pháp nhìn mình, khóe miệng nhếch lên nụ cười, giống như nhìn một người sắp chết biểu diễn.
Tạ Bá Ngọc nhìn thấy ánh mắt ác độc của Vương Nhất Pháp, nhỏ giọng nói: “Cậu Trịnh, Vương Nhất Pháp không tôn trọng cậu như vậy, cậu có thể nhịn nhưng tôi không thể”.