Lý Đại Dũng nghe các bạn học tâng bốc thì tỏ vẻ đắc ý nói: "Thỉnh thoảng luyện võ không ngờ lại có ích lợi".
Khi Hứa Hàn Băng và Lâm Đức Vượng thấy mọi người tâng bốc thì ngay lập tức đứng lên hùa theo.
"Không được nhìn thấy cảnh tượng oai phong của sếp Lý lúc nãy thật đúng là đáng tiếc".
Trần Điềm Điềm nghe đám bạn học liên tục tâng bốc thì trong mắt liền hiện lên một tia chán ghét, nói: "Một đám nịnh hót chỉ biết quỳ xuống liếm láp chân kẻ khác".
Đám người Lý Bưu, Lâm Đức Vượng và Hứa Hàn Băng ngay lập tức tỏ ra không hài lòng khi nghe những lời nói của Trần Điềm Điềm.
Những lời này của Trần Điềm Điềm cũng giống như đang mắng vào mặt bọn họ vậy.
Lý Đại Dũng cũng không vui khi nghe thấy những lời nói của Trần Điềm Điềm, liền nói: "Điềm Điềm, sao cậu có thể nói như vậy? Nếu như lúc nãy không có tôi thì tất cả bọn họ đã gặp chuyện không may rồi".
Gã vừa dứt lời thì cánh cửa phòng bao đã bị người khác đá văng và bị vỡ làm đôi.
Những người ở trong phòng bao nhìn thấy cảnh này thì nét mặt đều đông cứng lại. Đang ăn uống bình thường sao tự nhiên lại có người đạp cửa xông vào như thế?
“Là tên khốn kiếp nào, không biết sếp Lý đang ăn cơm ở đây hay sao?”, Lý Bưu đột nhiên đứng lên, trong tay cầm một chai rượu vang hung hãn nhìn về phía người đàn ông vừa đạp cửa.
"Nếu như không muốn chết thì hãy mau chóng quỳ xuống dập đầu, bằng không thì đừng trách tao không nương tay", Lý Đại Dũng lạnh lùng nói, không xem đối phương ra gì.
"Tụi mày nghĩ tụi mày là ai mà dám đánh anh em của tao?", một người đàn ông mặc áo ngắn tay họa tiết da báo, tóc nhuộm vàng lạnh lùng nhìn đám người Lý Đại Dũng nói.
"Ồ, mày chính là anh Báo mà bọn nó luôn miệng nhắc đến đó hả?", Lý Đại Dũng nhìn người đàn ông mặc áo tay ngắn họa tiết da báo khinh thường nói.
Anh Báo nghe Lý Đại Dũng nói vậy thì liền tát vào mặt Lý Đại Dũng một cái thật mạnh khiến cho toàn bộ khuôn mặt của gã đỏ bừng rồi sưng tấy.
"Mày dám đánh tao?", Lý Đại Dũng ôm khuôn mặt sưng tấy của mình quát lên, hai mắt đỏ ngầu.
Thấy Lý Đại Dũng quát anh Báo, Lý Bưu liền định đập mạnh chai rượu vang vào đầu anh Báo.
Bang!
Chai rượu vang vỡ tan tành, mảnh thủy tinh rơi vãi khắp nơi.
Anh Báo không bị làm làm sao cả, hắn ta vươn tay ra nắm lấy cổ tay Lý Bưu vừa mới vung chai rượu lên sau đó dùng lực bóp chặt.
“Á!”, Lý Bưu bị trật khớp cổ tay, sắc mặt tái nhợt, kêu lên một tiếng như heo bị chọc tiết.
Anh Báo không để ý đến tiếng hét của Lý Bưu, tiếp tục dùng chân phải đá vào bụng Lý Bưu khiến cho gã văng vào góc tường.
Lý Đại Dũng đã thấy vậy thì làm sao có thể tha thứ cho anh Báo được? Hắn ta đã đánh anh em của gã ngay trước mặt gã, khiến cho gã mất hết mặt mũi.
Gã nắm chặt tay rống lên: "Thằng chết tiệt, mày dám đánh bạn học của tao?"
Lý Đại Dũng vừa quát lên vừa muốn đấm vào bụng đối phương.
Anh Báo không hề né tránh, chỉ đứng tại chỗ lãnh nắm đấm của Lý Đại Dũng.
Sau khi bị Lý Đại Dũng tấn công, hắn ta vẫn không mảy may suy suyễn, chỉ nhìn Lý Đại Dũng nói: "Đánh xong chưa?"
Lý Đại Dũng không ngờ thân thể của anh Báo lại cứng cáp như vậy, khi gã đánh vào bụng hắn ta cũng chẳng khác gì đánh vào sắt đá.
Lúc này gã mới lập tức thay đổi sắc mặt nói: "Chuyện lúc nãy chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi".
Anh Báo hoàn toàn không để ý đến lời nói của Lý Đại Dũng, chỉ vươn tay phải ra nắm lấy cổ tay của Lý Đại Dũng và ném gã ra ngoài.
Ầm!
Lý Đại Dũngbị ném bay ra ngoài thì liền cảm thấy xương cốt của mình đã nứt vỡ hết cả, cơn đau làm cho gương mặt gã tái đi, đau đớn đến mức không thể nói nổi.
"Bắt hết những đứa vừa nãy đánh tụi mày ra đây cho tao", anh Báo lạnh lùng ra lệnh cho đám đàn em bắt người.
Ngay sau đó, đám bạn học cùng đi nhà vệ sinh trước đó đều bị đám côn đồ bắt ra ngoài đánh đến nửa sống nửa chết, đầu bê bết máu.
Đám người Lâm Đức Vượng và Hứa Hàn Băng nhìn thấy anh Báo đáng sợ như vậy thì bắt đầu cảm thấy may mắn vì lúc nãy không đi ra ngoài, nếu không thì bây giờ họ cũng sẽ gặp nạn.
Hai người khẽ run rẩy ngồi xuống bàn, cố gắng không chạm mắt với anh Báo.
"Con nhỏ này không tệ nha", một tên côn đồ có mái tóc màu đỏ rực lập tức trở nên thích thú khi nhìn thấy người có khí chất cao ngạo Hứa Hàn Băng.
"Các người đừng có mà làm bậy, chồng của tôi là phó giám đốc ngân hàng", Hứa Hàn Băng nhìn thấy tên côn đồ nhìn mình chằm chằm thì không khỏi tỏ ra sợ hãi vô cùng.
Cô ta nhìn sang Lâm Đức Vượng, hy vọng Lâm Đức Vượng có thể đứng ra bảo vệ mình.
Lâm Đức Vượng cảm nhận được ánh mắt của Hứa Hàn Băng nhưng ngay lập tức quay đầu đi, không muốn dính dáng đến Hứa Hàn Băng nữa.
Hứa Hàn Băng lại liếc nhìn các bạn học khác, hy vọng rằng họ có thể ra tay giải vây cho mình.
Tuy nhiên các bạn học khác đều cúi đầu, không để ý đến ánh mắt tuyệt vọng của Hứa Hàn Băng.
Cuối cùng, Hứa Hàn Băng nhìn sang Trịnh Sở, hy vọng người trước kia từng theo đuổi mình sẽ đến cứu mình.
Trịnh Sở hoàn toàn không để ý đến Hứa Hàn Băng, vẫn thản nhiên cầm đũa ăn.
Mọi thứ diễn ra trước mắt đối với anh dường như đều chưa từng xảy ra.
"Các người có còn là đàn ông không?", Hứa Hàn Băng tức giận nói.
Trần Điềm Điềm ngồi bên cạnh Trịnh Sở cũng sợ hãi, tay run rẩy nắm lấy cánh tay của Trịnh Sở nói: "Trịnh Sở, phải làm sao bây giờ?"
“Có tôi ở đây, cậu sẽ không sao đâu”, Trịnh Sở chậm rãi nói, nói xong lại tiếp tục ăn.
Thấy Trịnh Sở tự tin như vậy, Trần Điềm Điềm tuy vẫn còn sợ hãi nhưng vẫn nói: "Tôi tin cậu".
“Anh Báo, con nhỏ bên kia trông có vẻ đẹp hơn”, có một vài tên côn đồ đã chú ý đến Trần Điềm Điềm.
Anh Báo nhìn theo ánh mắt của tên đàn em, vừa thấy Trần Điềm Điềm thì liền cười nói: "Quả thật không tệ, so với bà già này thì đẹp hơn nhiều".
Hứa Hàn Băng luôn cho rằng mình có vẻ ngoài nổi bật hơn hẳn Trần Điềm Điềm nhưng trong mắt đám côn đồ này thì cô ta không thể sánh được Trần Điềm Điềm, cơn tức giận bùng lên trong lòng cô ta nhưng cô ta cũng không dám nói lời nào.
Trần Điềm Điềm nghe tên côn đồ nói vậy thì rất sợ hãi nhưng vẫn mở miệng nói: "Các người đừng có làm bậy, tôi còn chưa kết hôn".
"Nếu vẫn chưa kết hôn thì càng thú vị", anh Báo phất tay ra hiệu cho đám đàn em ra tay với Hứa Hàn Băng, muốn giữ lại Trần Điềm Điềm cho riêng mình thưởng thức.