Thấy mọi chuyện xảy ra trước mắt, đám tông sư nhà họ Lại lập tức bày ra vẻ mặt nghiêm túc, trên người tràn ngập sát khí.
Bây giờ có Lại Hoài An ở đây, cư nhiên còn có người dám làm loạn, quả thực là tự tìm đường chết mà.
Thấy chiêu thức mà đối phương thi triển tra, khuôn mặt già nua của Lại Hoài An khẽ cau mày, ông ta lạnh lùng nói: “Ẩn ẩn núp núp có nghĩa lý gì, mau ra đây đi”.
Trên thực tế cho dù ông ta đã đạt tới cảnh giới bán thần nhưng vẫn không thể nhận ra đối phương tấn công từ đâu.
Điều này khiến Lại Hoài An có chút bất an, nếu không phải ỷ mình là võ giả cảnh giới bán thần, trên người còn có pháp bảo linh khí, ông ta đã chạy từ lâu rồi.
Thấy có người ra tay cứu mẹ con nhà cô gái nhỏ, ánh mắt đám người nhà họ Trịnh mang theo vẻ phức tạp.
Một số người trong bọn họ cho rằng kẻ ra tay quả thực rất ti tiện, như vậy sẽ chọc giận tới nhà họ Lại, khiến cho bọn họ càng chết thảm hơn.
Số khác lại mang theo vẻ hưng phấn, như thể thấy được cứu tinh vậy, trông bọn họ vô cùng kích động, hy vọng cao thủ mau chóng ra giải cứu nhà họ Trịnh.
“Đám người nhà họ Lại các người chạy tới nhà họ Trịnh gây chuyện, ai cho các người cái gan đó”, giọng điệu lạnh lùng của Trịnh Sở vang lên.
Khi nghe thấy giọng nói này, tất cả mọi người có mặt bao gồm của Lại Hoài An đều cảm thấy cơ thể rét run, hơi lạnh quét qua toàn thân.
Mặc dù Lại Hoài An không cảm thấy lạnh nhưng ông ta lại thấy tim mình đập nhanh và loạn nhịp, khiến ông ta hoang mang sợ hãi một cách khó hiểu.
“Mau ra đây đi, đừng ẩn ẩn náu náu nữa”, Lại Hoài An buộc mình phải bình tĩnh lại, nếu như để người khác nhìn ra được sự hãi trong lòng ông ta, sau này nhà họ Lại lăn lộn ở Hoa Hạ kiểu gì.
Lộc cộc lộc cộc.
Tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất vang vọng bên tai đám người.
Lai Hoài An và những người khác nhìn về hướng giọng nói, chỉ thấy một người đẹp ăn mặc nóng bỏng và gợi cảm đang đi về hướng này.
Lại Hoài An nhìn cô gái càng lúc càng tới gần bọn họ, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, không biết rốt cuộc cô gái này là ai.
“Cô là ai?”, Lại Hoài An lãnh đạm nói, ông ta không thể cảm nhận được sức mạnh kinh người trong giọng nói ban nãy từ thần sắc của cô gái.
Trần Anh không thèm để ý tới lời của Lại Hoài An, cô ta mang theo vẻ mặt đờ đẫn, trên người tản ra cỗ khí tức hung hãn, đi về phía đám người nhà họ Lại.
Thấy cô gái này, tông sư võ đạo nhà họ Lại ngay lập tức nhận ra thân phận của Trần Anh, bọn họ nhỏ giọng nói với Lại Hoài An: “Gia chủ, cô gái này tên là Trần Anh, là một võ giả của nhà họ Trịnh”.
Nói xong câu này hắn ta dừng một chút rồi lại chế nhạo: “Thực lực còn dở tệ hơn ba cao thủ nhà họ Trịnh, không đáng nhắc tới”.
Đám người nhà họ Trịnh ai nấy đều tò mò rốt cuộc là ai ra sân.