“Có… có chuyện gì vậy?”, Mã Thiên Bồi nhìn sang gã đeo kính, hỏi gã đã xảy ra chuyện gì.
Chẳng phải đã nói mời võ giả đến đối phó Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc sao? Sao những võ giả này còn yếu kém hơn người bình thường, bị hai người họ đánh đến mức độ này.
Gã đeo kính nhìn thấy cảnh này, lắc đầu như giã tỏi: “Sếp Mã, tôi cũng không biết”.
Gã cất giọng run run nói: “Hơn nữa tôi cũng không gọi nhiều người như vậy đến”.
Gã đeo kính vừa nói, ánh mắt vừa nhìn kỹ lại, bỗng nhiên nhìn thấy trong số võ giả nằm dưới đất kêu la rên rỉ lại không có võ giả mà mình gọi đến.
Gã nhìn sang Mã Thiên Bồi, hé miệng cười nói: “Sếp Mã, người của chúng ta vẫn chưa đến, những người này có lẽ là người bình thường, võ giả minh kình mà tôi mời đến đâu có yếu kém thế này, người nào cũng là cao thủ hàng đầu”.
“Vậy thì tốt”, Mã Thiên Bồi nhìn bóng dáng của Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc với ánh mắt lạnh lùng, nói: “Mau gọi võ giả của chúng ta ra đi, còn không ra thì hai người này sẽ bỏ đi mất”.
Gã đeo kính nghe lời của Mã Thiên Bồi, gật đầu nói: “Bây giờ tôi gọi điện ngay”.
Hai tay gã run run cầm điện thoại gọi điện cho võ giả.
Rất nhanh, sáu võ giả minh kình mà gã đeo kính gọi đến đi ra từ chỗ mai phục, đi về phía chiếc xe của Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc.
Sáu võ giả minh kình đến phía sau Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc, bày thế cao cao tại thượng, lạnh giọng lên tiếng nói: “Đứng lại cho tôi!”
“Ừm?”, Trịnh Sở nghe tiếng nói của võ giả, cau chặt mày.
Chẳng phải đám người trước đó đã bị giải quyết hết rồi ư, sao còn mọc ra mấy tên không biết sống chết này nữa.
Tạ Bá Ngọc quay người, nhìn vị võ giả vừa nói đó, giọng điệu lạnh lùng nói: “Gọi tôi có việc gì?”
Trước đó võ giả đó còn rất ngạo mạn, khi nhìn thấy bóng dáng của Tạ Bá Ngọc, hai chân mềm nhũn, cơ thể run lên.
“Tạ… ông Tạ, ông… sao ông lại ở đây”, sắc mặt võ giả tái nhợt, cũng không còn dáng vẻ bệ vệ ngạo mạn trước đó.
Hắn biết thực lực của Tạ Bá Ngọc, tông sư hóa huyền, chỉ một chưởng tùy ý thì có thể đánh cho hắn sống dở chết dở.
Tạ Bá Ngọc thấy đối phương nhận ra thân phận của mình, cất giọng uy nghiêm, bày khí thế của một người bề trên, nói: “Ai sai các cậu ra tay với tôi?”
Sáu võ giả minh kình cố nén cảm xúc hoảng sợ trong lòng, đưa tay chỉ sang Trịnh Sở, nhỏ tiếng nói: “Không phải nhằm vào ông, là nhằm vào tên nhóc này”.
Tạ Bá Ngọc thấy võ giả gọi Trịnh Sở là tên nhóc, lạnh lùng hừ nói: “Cậu dám gọi cậu Trịnh là tên nhóc, cậu thật to gan”.
Võ giả không ngờ thân phận của thanh niên trước mặt đặc biệt như vậy, ngay cả ông Tạ của nhà họ Tạ cũng phải gọi anh là cậu Trịnh.
Cơ thể hắn run rẩy, ăn nói lắp bắp: “Cậu… cậu Trịnh, vừa rồi tôi có mắt… có mắt mà không thấy Thái Sơn, cậu đừng để bụng”.
Trịnh Sở cũng không để tâm đến võ giả này, lạnh nhạt nói: “Ai phái anh đến đối phó tôi?”
Anh nhận ra, sáu người này chắc chắn không phải là đồng bọn của Vương Nhất Pháp.
Võ giả cùng một cảnh giới, thực lực cũng phân cao thấp.
Đồng bọn của Vương Nhất Pháp, tuy cũng là võ giả cảnh giới minh kình, nhưng thực lực cao hơn mấy bậc so với sáu người trước mắt.
Võ giả đó đưa tay chỉ vào Mã Thiên Bồi và gã đeo kính ở chỗ không xa phía sau, nói: “Là hai người đó chỉ huy”.
Mã Thiên Bồi và gã đeo kính cười nhạt, bày vẻ xem kịch hay.
Bây giờ chỉ đợi hai người Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc bị võ giả của mình gọi đến giải quyết thôi.
Trịnh Sở không ngờ hai người này lại hẹp hòi như vậy, đã không bằng người khác thì thôi, lại còn âm thầm xuống tay sau lưng.
Nếu không giết bọn họ, thì khó mà bảo đảm họ sẽ không đi hại những người khác.
Trịnh Sở cất giọng lạnh lùng như chủ nhân ra lệnh cho người hầu trong nhà, lên tiếng nói: “Giải quyết họ đi”.
Võ giả nghe thấy lời của Trịnh Sở, như nghe thấy thánh chỉ, gật đầu liên tục nói: “Lập tức… lập tức giải quyết họ ngay”.
Vừa dứt lời, những võ giả này dẫn theo năm võ giả phía sau đi về phía Mã Thiên Bồi và gã đeo kính.
Mã Thiên Bồi và gã đeo kính nhìn sáu võ giả minh kình đang nói chuyện với đám người Tạ Bá Ngọc và Trình Sở.
Ông ta thấy vẻ mặt của Tạ Bá Ngọc có nét nổi giận, càng cười tươi hơn: “Đấu với tôi, hai người còn non lắm”.
Năm đó cũng có một số người nghiên cứu khá sâu về đồ cổ, bởi vì chỉ ra Mã Thiên Bồi bị lừa, cuối cùng chết một cách khó hiểu.
Bỗng nhiên, hai người Mã Thiên Bồi và gã đeo kính thấy sáu võ giả minh kình không nói chuyện với hai người Tạ Bá Ngọc và Trịnh Sở nữa, mà đi về phía mình.
Mã Thiên Bồi nhìn sang gã đeo kính với ánh mắt nghi hoặc, hỏi: “Chuyện gì vậy? Bọn họ muốn nâng giá hả?”
Gã đeo kính lắc đầu: “Không thể nào, tôi đã điều tra, họ rất có uy tín trong hành phố Giang Nam”.
Mã Thiên Bồi cất giọng lạnh nhạt nói: “Nếu nâng giá, thì cậu tự bỏ tiền”.
“Chắc chắn là tôi bỏ tiền rồi”, gã đeo kính không chịu nổi tính keo kiệt của Mã Thiên Bồi, vì để học được nhiều kiến thức về đồ cổ hơn từ Mã Thiên Bồi, nên vẫn đồng ý.
Lúc này, sáu võ giả minh kình đã đến trước mặt Mã Thiên Bồi và gã đeo kính.
Mã Thiên Bồi lên tiếng hỏi với giọng sốt ruột: “Xảy ra chuyện gì, tại sao còn không ra tay?”
Gã đeo kính cũng trừng to mắt, nghi ngờ nhìn sáu võ giả minh kình.
Võ giả minh kình nói chuyện với Tạ Bá Ngọc trước đó tỏ sắc mặt lạnh nhạt, chửi kháy nói: “Bà nội nhà nhà ông, suýt nữa cho chúng tôi đi nộp mạng”.
Hắn vừa nói, tay phải nắm thành nắm đấm đánh vào cái bụng phệ của Mã Thiên Bồi, ông ta đau đến mức phát ra tiếng kêu như mổ lợn, sắc mặt tái nhợt.
Gã đeo kính thấy cảnh này, cả người toát mồ hôi, nhìn võ giả minh kình, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ đối phương trả giá cao hơn tôi?”
“Nếu là vậy, tôi đồng ý tăng thêm một triệu”.
“Không phải vấn đề tiền”, võ giả nói câu này rồi đấm một cú lên bụng của gã đeo kính, đánh gã ngã bay đi, máu răng lẫn lộn văng ra và nội tạng vỡ nát.