Mục lục
Vô Thượng Tiên Đế - Trịnh Sở (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Một cô gái khác thấy Trịnh Sở ở bên cạnh Tạ Phi Phi thì đánh giá anh một lượt, thấy anh chỉ mặc đồ rẻ tiền.  

             “Người này là ai vậy?”  

             Tạ Phi Phi nở nụ cười nói: “Đây là bạn tớ”.  

             Một thanh niên đeo dây chuyền vàng, mặc áo cộc màu đen, tóc mái xéo nhìn cách ăn mặc của Trịnh Sở rồi cười nói: “Phi Phi, bạn của cậu nhìn rách quá”.  

             Cậu ta tưởng rằng với vẻ xinh đẹp của Tạ Phi Phi thì người bạn cô ấy mang đến ít nhất cũng phải có quyền có thế cơ.  

             Quả nhiên là một tên ăn bám rách rưới.  

             Đám bạn cùng phòng với Tạ Phi Phi đều là người đã vào đời sớm, biết phải nhìn sắc mặt người khác để nói chuyện.  

             Họ thấy cậu Chu bất mãn với bạn của Tạ Phi Phi nên đều lên tiếng cười nhạo.  

             “Phi Phi, bạn của cậu đến nơi cao cấp như thế này bao giờ chưa thế?”  

             “Hôm nay cậu Chu mời cậu đến mà cậu lại đem theo cái tên nghèo kiết này theo hả”.  

             Bọn họ nói năng rất khó nghe, vì muốn thấy cảnh Trịnh Sở phải xấu hổ.   

             Cậu Chu nghe đám con gái nói thế thì cười ha ha: “Tôi thấy anh rể của Phi Phi là nhân tài mà, mọi người đánh giá anh ta xấu vậy cũng không hay lắm”.   

             Tuy cậu ta nói thế nhưng trong mắt lại tràn ngập sự ghê tởm và khinh bỉ.  

             Trịnh Sở nghe vậy cũng chỉ cười, ánh mắt chỉ có sự cao ngạo.  

             Trong mắt anh, đám cậu Chu này không khác gì con kiến cỏ, chẳng có chút sức lực nào. Anh chỉ cần khẽ búng tay thì sẽ chết mất xác luôn.  

             Tạ Phi Phi thấy không khí có phần gượng gạo thì cười nói: “Cậu Chu, chúng ta hát thôi”.  

             Cô ấy giải vây giúp Trịnh Sở, nếu không thì cũng thấy khó chịu.  

             Lần này Chu Minh đến hát chủ yếu là muốn “ăn thịt” Tạ Phi Phi.  

             Bây giờ thấy Tạ Phi Phi nói vậy thì cũng cười đáp: “Vậy chúng ta không nói chuyện linh tinh nữa, mọi người hát hò uống rượu đi”.  

             Tạ Phi Phi ngồi bên cạnh Trịnh Sở, nhỏ giọng nói: “Anh rể, em xin lỗi, em không ngờ rủ anh đấy đến lại làm cho anh khó chịu như thế”.  

             “Chuyện nhỏ thôi mà”, Trịnh Sở bình tĩnh nói: “Có gì mà vui với không vui chứ”.  

             Tạ Phi Phi nghe Trịnh Sở nói thế thì cười nói: “Để lần tới em mời anh ăn cơm”.  

             Trịnh Sở cười nhạt đáp lại: “Ừ”.  

             Chu Minh thấy Tạ Phi Phi ngồi gần Trịnh Sở như vậy.  

             Hai người lại còn trò chuyện vui vẻ như thế thì khó chịu vô cùng.  

             Vào lúc cậu ta đang khó chịu thì cửa phòng bị đạp ra.  

             Ba tên đàn ông sặc mùi rượu từ ngoài đi vào.  

             “Đại ca, em nói mà, trong này toàn mấy em học sinh thơm ngon thôi”.  

             “Các em gái, các em chơi vậy không chán hả, hay để ba anh chơi cùng các em nhé”.  

             “Ba tụi anh sẽ nhẹ nhàng thôi”.  

             Đám con gái trong phòng thấy cảnh này thì đều tái mặt, mồ hôi lạnh ứa ra.  

             Bọn họ sợ hãi vô cùng, không biết ba người này rốt cuộc có lai lịch gì và sẽ làm gì bọn họ.  

             Tạ Phi Phi cũng rất sợ hãi trong lòng, không tự chủ tiến gần Trịnh Sở hơn.  

             Chu Minh thấy thế thì nóng máu, lập tức đứng dậy quát lên: “Mắt mấy người có vấn đề à?”  

             “Sao tự nhiên có thằng con trai ở đây nhỉ?”  

             “Chắc là con gái cắt tóc ngắn đấy”.  

             “Tao thích mấy em tóc ngắn”.  

             Chu Minh thấy ba tên say rượu không coi mình ra gì, lại còn muốn chơi mình.  

             Cậu ta tức muốn nổ phổi: “Ba người đừng có nghênh ngang, tôi quen với anh Báo đấy, các ngươi mau dập đầu xin lỗi đi, nếu không các người sẽ phải nằm cáng đấy”.   

             “Anh Báo? Anh Báo là thằng nào?”  

             “Chịu luôn, chưa nghe bao giờ”.  

             “Mày ra gọi anh Báo ra đây, để tao xem anh Báo là ai mà ghê gớm thế”.  

             Chu Minh tức đến mức đỏ bừng mặt, nói với ba tên say rượu: “Mấy người chờ đó”.   

             Sau đó, cậu ta lập tức lấy điện thoại gọi cho anh Báo.  

             Trong quán karaoke Thiên Vũ này, không gì là anh Báo không giải quyết được.  

             Cậu ta cũng không tin ba tên này có thể ngông cuồng đến mức khinh thường anh Báo.  

             Ba tên say rượu thấy Chu Minh tức tối như thế thì cũng chẳng sợ gì.  

             Bọn họ cười khà khà: “Để tao xem anh Báo đến đây đối phó bọn tao hay là đối phó mày”.  

             Ba người này là sếp ở Giang Nam, lập nghiệp từ buôn bán, có chút danh tiếng trong Giang Nam.  

             Bình thường khi họ tiêu tiền trong karaoke Thiên Vũ, anh Báo còn phải đến chào hỏi một tiếng nữa là.  

             Tạ Phi Phi thấy bọn họ không sợ gì, trong lòng luôn cảm giác rằng Chu Minh có gọi anh Báo đến cũng vô dụng.  

             Cô ấy nhìn Trịnh Sở, nhỏ giọng nói: “Anh rể, hay anh đi trước đi”.  

             Trong mắt Tạ Phi Phi, Trịnh Sở không phải vô dụng mà chỉ là một người bình thường bị gia đình bỏ rơi thôi.  

             Nếu gặp phải những chuyện này thì Trịnh Sở chắc chắn không giải quyết được, không cẩn thận còn gánh họa vào người.  

             Trịnh Sở nghe Tạ Phi Phi nói vậy thì bình tĩnh đáp: “Em đi với anh đi”.  

             Anh không có hảo cảm gì với đám người này, thái độ với họ chính là sống chết mặc bay.  

             Tạ Phi Phi là em họ của Hứa Thanh Vân, anh cần bảo vệ cô ấy.  

             Tạ Phi Phi lắc đầu: “Không được, bạn em còn ở đây, em đi trước thì không hay”.  

             Một tên say rượu nghe thấy Trịnh Sở nói với Tạ Phi Phi thì khinh thường nói: “Thằng nhãi này to gan đấy”.  

             Sau đó, hắn ta đi đến trước mặt Trịnh Sở, nhìn xuống Trịnh Sở đang ngồi trên ghế sô pha: “Tao cho mày đi chưa mà mày đòi đi?”   

             Trịnh Sở nhìn tên say rượu, bình thản đáp: “Cút”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK