Ánh mắt Trịnh Sở lãnh đạm nhìn hung hồn đang điên loạn gầm thét kia, anh một lần nữa vung lên thanh trường kiếm linh lực trong tay, mạnh mẽ chặt xuống.
Bùm.
Dưới thế tới hung mãnh của một đường kiếm này, hung thú vỡ nát thành hai nửa và biến thành một vũng máu.
Mặt đất cũng bị một kiếm này của Trịnh Sở chém thành một vết nứt sâu dài không đáy.
Ba người kia thấy anh dễ dàng giết chết Lại Vĩ Khang như vậy thì há hốc mồm gần như có thể nhét một quả bóng rổ vào trong, đôi mắt cũng kinh ngạc trợn trừng đến mức sắp rơi xuống đất.
“Gia chủ… gia chủ uy vũ”.
Ba người trong cơn thảng thốt, nói chuyện còn mang theo chút cà lăm.
Ngay khi Trịnh Sở chuẩn bị đứng dậy rời đi, một người phụ nữ gợi cảm cũng bước ra khỏi nhà kho, cô ta nhìn Trịnh Sở, mở miệng cứng ngắc, âm tiết phát âm không rõ ràng: “Chủ nhân, hai người kia chết rồi”.
Trịnh Sở nghe được câu này của Trần Anh lập tức sải chân đi về phía nhà kho.
Vừa đặt chân vào nhà kho liền thấy cơ thể hai người Lại Mộng Linh cùng Trịnh Thiên lạnh ngắt không còn sức sống.
Trịnh Sở nhìn hai người họ, lạnh nhạt nói: “Cứ như vậy chết à?”
Anh còn nhớ sự tra tấn mà mẹ mình từng phải trải qua kéo dài đằng đẵng trong suốt ba tháng!
Kết quả hai người này chịu giày vò chưa tới hai ngày đã đi chầu Diêm vương.
Vẻ mặt thản nhiên của Trịnh Sở không đổi, trên tay phải anh xuất hiện một ngọn lửa ảm đạm.
Ngọn lửa giống như tinh linh nhảy nhót vờn quanh trên đầu ngón tay Trịnh Sở trong chốc lát, giống như một con rắn lửa nhỏ cuốn lấy thi thể của Lại Mộng Linh cùng Trịnh Thiên.
Trong nháy mắt đã thiêu đốt thân xác họ thành tro bụi, không một vết tích.
Sau khi xử lý xong tất cả mọi việc Trịnh Sở liền dẫn theo Trần Anh rời khỏi nhà kho và đi về phía biệt thự.
Anh biết sau khi nhà họ Lại nhận được tin báo Lại Vĩ Khang cùng Ngụy Hoa lìa đời tại nhà Trịnh chắc chắn sẽ phát điên tới tìm anh gây rắc rối.
Trịnh Sở đã sẵn sàng để bản thân đạt đến cảnh giới tiên thiên một cách nhanh nhất, chỉ có trở nên càng lớn mạnh mới có thể đem lại cho anh cảm giác an toàn.