Bọn họ thấy Trịnh Sở chỉ chừng đâu đó hai mươi tuổi, thế mà lại dám mở miệng quát lớn ở đây.
Người nhà họ Tạ lập tức đáp trả: “Ranh con càn rỡ cái gì, đây là nhà họ Tạ, không phải là nơi mà cậu có thể diễu võ giương oai”.
“Đừng tưởng cậu có Tạ Bá Ngọc che chở thì có thể ngông cuồng như thế”.
Người nhà họ Tạ tưởng rằng Trịnh Sở là tay chân của Tạ Bá Ngọc, lại không biết thực lực của Trịnh Sở đáng sợ đến mức nào.
Nếu bọn họ biết được Tạ Bá Kim chết trong tay Trịnh Sở thì chắc đã quỳ rạp xuống đất run rẩy rồi, làm sao dám há miệng dạy dỗ anh.
“Các người không được bất kính với cậu Trịnh”, Tạ Bá Ngọc thấy người nhà họ Tạ dám quát Trịnh Sở thì làm sao có thể để chuyện đó tiếp diễn được.
Nên biết rằng, nếu như không có Trịnh Sở thì ông ta đã bị Tạ Bá Kim đánh chết rồi, làm sao có thể sống đến hôm nay để trở thành gia chủ nhà họ Tạ.
Người nhà họ Tạ không xem mệnh lệnh của Tạ Bá Ngọc ra gì, bọn họ tin rằng Tạ Bá Ngọc sẽ không đánh chết mình.
Trong đó có một người mở miệng nói: “Cái gì mà cậu Trịnh, còn bé tí mà đã dám ngang ngược như thế, để tôi xem cậu mạnh đến mức nào”.
Vừa mới nói xong thì người đó đã dùng tốc độ cực nhanh xuất hiện trước mặt Trịnh Sở, nắm đấm mang theo sức mạnh ngàn cân đánh về phía anh.
Trịnh Sở thấy người đó bắt đầu tấn công mình, vẻ mặt anh vẫn hết sức bình tĩnh, không chút gợn sóng nào, cứ như đang nhìn một con kiến nhỏ bé: “Muốn chết”.
“Chết đến nơi rồi còn dám kiêu ngạo”, người đó cũng không định buông tha cho anh, muốn cho anh một đòn thật nặng, kết liễu mạng sống của anh, tiện thể cho Tạ Bá Ngọc một lời cảnh cáo.
Trịnh Sở chậm rãi giơ tay phải lên, vung nhẹ về phía người nhà họ Tạ đang hùng hổ nhào tới.
Ầm ầm.
Người đó còn chưa kịp tới gần Trịnh Sở thì đã bị một sức mạnh cực lớn đánh bay ra ngoài, nội tạng đều nát hết cả, miệng phun máu tươi, ngã dưới đất và tắt thở.
Mọi người có mặt ở đó thấy Trịnh Sở giết chết người kia thì lập tức dùng ánh mắt phức tạp và vẻ mặt kì lạ nhìn anh.
Bọn họ thật sự không ngờ một thanh niên chỉ chừng hai mươi tuổi mà thực lực lại mạnh đến bất ngờ, dễ dàng giết chết người đó như thế.
Bầu không khí bỗng chốc chìm vào sự yên tĩnh đầy quỷ dị, không có ai mở miệng nói chuyện, chỉ có tiếng thở mỏng manh.
Trịnh Sở nhìn người nhà họ Tạ cuối cùng cũng đã ngậm miệng lại, anh lạnh nhạt nói: “Ông Tạ không giết các người, điều đó không có nghĩa là tôi cũng sẽ tha mạng cho bất kì ai”.
Người nhà họ Tạ nghe những lời Trịnh Sở hờ hững nói ra, chỉ thấy lạnh từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu, khí lạnh thổi quét toàn thân.
Bọn họ đã bị thủ đoạn như sấm giật gió rền của Trịnh Sở dọa sợ, nào dám phản bác nữa, ai cũng lắc đầu nói: “Không dám, chúng tôi không dám”.
Tạ Bá Ngọc nhìn Trịnh Sở, giọng đầy cung kính nói: “Cảm ơn cậu Trịnh”.