Ánh mắt Trần Anh đờ đẫn, toàn thân phát ra khí tức hung hãn, nhưng sau khi nghe thấy lời của Trịnh Sở, cô ta liền vươn hai tay ra như một đứa trẻ ngoan ngoãn tóm Lại Mộng Linh và Trịnh Thiên sống dở chết dở đang run cầm cập lên.
Thấy Trịnh Sở không giết mình mà lại kêu bọn họ cùng vào, ba người Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Minh Lượng, Trịnh Vĩ Cường cố nhịn đau, gằn ra môt nụ cười theo sau Trịnh Sở.
Dù sao thì sau khi Trịnh Bất Phàm chết, ngoại trừ Trịnh Sở ra, huyết mạch chính thống của nhà họ Trịnh cũng không còn ai nữa.
Hơn nữa, thực lực của Trịnh Sở rất mạnh, nếu lúc này bọn họ không ngoan ngoãn nịnh bợ lấy lòng Trịnh Sở, sau này chắc chắn sẽ không có được lợi ích gì, thậm chí còn có thể mất mạng.
Sau khi đám người Trịnh Sở, Trần Anh rời đi, biểu cảm cứng đờ của đám người trong gia tộc họ Trịnh đứng xung quanh mới tốt lên chút.
Bọn họ hàng vạn lần không ngờ rằng Trịnh Sở giết được cả Trịnh Bất Phàm, chuyện này quá chấn động.
Trong căn biệt thự sang trọng bậc nhất nơi Trịnh Bất Phàm sống, đồ đạc bên trong đều là những món đồ đắt tiền nhất.
Ngay cả một bộ sofa da tưởng chừng như bình thường cũng có giá hàng trăm ngàn tệ.
Trịnh Sở ngồi trên sô pha, nhìn vào Lại Mộng Linh và Trịnh Thiên đang sống dở chết dở, run rẩy và trông có vẻ yếu ớt.
Đứng bên cạnh anh là Trần Anh toát ra khí tức dữ tợn cùng với ba cao thủ nhà họ Trịnh.
Ban đầu Trịnh Sở định giết Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Minh Lượng và Trịnh Vĩ Cường, nhưng anh nghĩ rằng nếu giết ba người bọn họ, sau này nhà họ Trịnh có chuyện gì khó bề sắp xếp.
Suy cho cùng thì tìm một cao thủ đã khó, tìm được một tên cao thủ ngoan ngoãn nghe lời lại càng khó hơn.
Trịnh Sở không vội xử lý Lại Mộng Linh và Trịnh Thiên đang sống dở chết dở, anh đưa ánh mắt lạnh như bằng nhìn về phía Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Minh Lượng, Trịnh Vĩ Cường.
Cảm nhận được ánh mắt của Trịnh Sở, ba người đó run lên, cơn ớn lạnh quét toàn thân.
Sự sợ hãi của bọn họ đối với Trịnh Sở xuất phát từ nội tâm, bây giờ bọn họ sợ Trịnh Sở muốn xử lý bọn họ ở đây.
Trịnh Sở lấy ba viên thuốc nhỏ màu đen từ trong ngực ra rồi đặt vào lòng bàn tay, nói: “Uống mấy viên thuốc này đi”.
Thấy viên thuốc nhỏ màu đen trong tay Trịnh Sở, vẻ do dự hiện lên trên mặt Trịnh Minh Lượng, Trịnh Vĩ Cường, Trịnh Lượng Lượng.
Bọn họ sợ mấy viên thuốc màu đen này là thuốc độc, một khi uống phải sẽ lập tức mất mạng.
Thấy bọn họ do dự lưỡng lự, Trịnh Sở lạnh giọng nói: “Nếu tôi muốn giết các người, dễ chẳng khác nào giết một con gà”.