Mục lục
Vô Thượng Tiên Đế - Trịnh Sở (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng bạt tai trong trẻo vang lên, nó để lại một dấu bàn tay đỏ bừng trên mặt võ giả tuần tra.  

 

“Tôi mà cũng cần phải chứng minh thân phận của mình ư?”, sau khi Tạ Bá Ngọc trở lại nhà họ Tạ ở Thanh Châu, tính tình ông ta đã có sự thay đổi rõ rệt.  

 

Dù đã có một sự thay đổi rất lớn thì ông ta cũng không dám làm gì bất kính với Trịnh Sở, lòng trung thành với anh vẫn không hề giảm đi chút nào.  

 

Võ giả tuần tra trúng một cái tát của Tạ Bá Ngọc thì cực kỳ tức giận: “Dám đến nhà họ Tạ Thanh Châu để gây chuyện, muốn chết rồi mà”.  

 

Vừa nói xong thì tất cả những võ giả tuần tra đều tập trung lại đây, vẻ mặt hết sức nghiêm túc bao vây Tạ Bá Ngọc và Trịnh Sở.  

 

Thực lực của mỗi người bọn họ đều ở đâu đó quanh cảnh giới minh kình, kẻ nào cũng có sự kiêu căng ngạo mạn.  

 

Tạ Bá Ngọc nhíu mày, nhìn đám người không biết sống chết trước mặt: “Các người dám làm trái lệnh chủ nhân, không muốn sống rồi đúng không”.  

 

Tạ Bá Ngọc vừa nói xong đã chuẩn bị ra tay, dạy cho đám võ giả tuần tra này một bài học.  

 

Đúng lúc đó, một giọng nói già nua, như thể đã sống mấy trăm năm vang lên bên tai ông ta.  

 

“Bá Ngọc, cuối cùng con cũng về rồi”, giọng nói già nua của ông ấy mang theo sự kích động và vui vẻ.  

 

Tạ Bá Ngọc nghe thấy giọng nói đó thì hốc mắt chợt đỏ ửng lên, nhìn theo hướng giọng nói phát ra, lập tức trông thấy một ông cụ mặc quần áo luyện công màu trắng, mái đầu bạc phơ đúng đó.  

 

“Bố”, Tạ Bá Ngọc chỉ thốt lên đúng một chữ ngắn gọn, nhưng lại chất chứa vô vàn tình cảm thắm thiết.  

 

Ông cụ nhà họ Tạ nghe Tạ Bá Ngọc gọi thế, trên gương mặt đầy nếp nhăn là nụ cười rực rỡ: “Bá Ngọc, em trai con, Bá Kim ấy, chắc mấy năm nay nó thường xuyên gây phiền phức cho con lắm phải không”.  

 

Tạ Bá Ngọc lắc đầu nói: “Nó giết con trai con, giết cả vợ con, nay lại muốn giết cả hai đứa cháu cuối cùng của con”.  

 

Ông cụ nhà họ Tạ nghe Tạ Bá Ngọc nói thế thì gương mặt trở nên già nua, mái tóc bạc không gió cũng tự lay động: “Bá Kim quá đáng như thế hả, khi nào nó xuất quan, bố sẽ dạy dỗ nó một trận”.  

 

Tạ Bá Ngọc nghe ông cụ nói thế thì trong lòng bối rối, không biết phải cho ông cụ biết chuyện Tạ Bá Kim đã chết thế nào.  

 

Sau một thoáng do dự, cuối cùng Tạ Bá Ngọc vẫn lên tiếng: “Tạ Bá Kim sẽ không bao giờ trở về nữa”.  

 

“Nó ra ngoài làm nhiệm vụ gì hả?”, ông cụ nghe Tạ Bá Ngọc nói thế, lại tưởng Tạ Bá Kim ra ngoài làm việc.  

 

Tạ Bá Ngọc lắc đầu nói: “Nó đã chết rồi”.  

 

Ông ta nói xong thì cúi đầu xuống, chờ đợi cơn thịnh nộ của ông cụ.  

 

Nhưng mãi một lúc lâu ông cụ vẫn không mở miệng, năm sáu phút sau, mới bắt đầu lên tiếng: “Bao năm nay Bá Kim làm ra rất nhiều việc ác, nhưng không ngờ, cả cháu và con dâu của ta cũng dám giết”.  

 

Ông cụ nói xong, gương mặt đầy nếp nhăn xuất hiện hai dòng nước mắt chảy dài: “Bao năm qua con đã vất vả rồi”.  

 

Ông cụ biết tính tình Tạ Bá Ngọc và Tạ Bá Kim, người quá hiền lành nhân hậu, kẻ lại xảo trá ranh ma.  

 

Lần nào ông cụ muốn gọi Tạ Bá Ngọc về cũng bị Tạ Bá Kim phá rối, không thể nào gọi về được.  

 

Ông cụ nhà họ Tạ nghĩ rắng cái chết của vợ và con Tạ Bá Ngọc đều có một phần lỗi của ông trong đó.  

 

Tạ Bá Ngọc nghe ông cụ nhà họ Tạ nói thế thì lắc đầu mỉm cười nói: “May là con gặp được cậu Trịnh đây, có cậu ấy mới có con vẫn khỏe mạnh ngày hôm nay”.  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK