“Hả?”, nhưng những gì diễn ra ngay sau đó khiến Thạch Khoan cảm thấy mình như kẻ ngáo ngơ.
Hai võ giả áo xanh như một người hầu, vẻ mặt tươi cười bày tỏ sự thân thiết với Lam Hinh khiến Thạch Khoan tức đến hộc máu.
Lúc này, Tạ Thừa đang lái chiếc Porsche màu đen, giẫm chân ga thật mạnh, lái về thành phố Giang Nam với tốc độ nhanh nhất.
Khi trở lại thành phố Giang Nam thì đã là hơn chín giờ tối.
Tạ Thừa muốn đưa Trịnh Sở về nhà, nhưng khi lướt qua cửa nhà Trịnh Sở.
Anh thấy nhà mình tắt đèn tối om, biết Hứa Thanh Vân không có nhà bèn bảo Tạ Thừa lái xe đến trước cửa hàng Hứa Thanh Vân vừa mới chuyển đến.
Trịnh Sở tới trước cửa tiệm, quả nhiên trông thấy Hứa Thanh Vân đang đứng đó một mình bận rộn.
Anh lập tức xuống xe, đi vào trong.
Tạ Thừa thấy thế bèn lên tiếng: “Cậu Trịnh, chúng tôi ở đây chờ cậu”.
Trịnh Sở hất tay, ý bảo Tạ Thừa không cần chờ anh, cứ trực tiếp rời đi.
Tạ Thừa thấy thế mới lái xe đi.
Ông ta còn phải trở lại biệt thự nhà họ Tạ, báo cho Tạ Bá Ngọc biết những chuyện xảy ra trong chuyến đi Vạn Thảo Cốc này.
Báo cáo hết một lượt tất cả những biểu hiện của Trịnh Sở ở Vạn Thảo Cốc.
Trong một nhà hàng làm ăn cũng khấm khá.
Hứa Thanh Vân mặc trang phục đầu bếp màu trắng, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, đang xào một món ăn trông rất ra dáng.
Sau khi xào xong, Tạ Phi Phi sẽ đi tới bưng thức ăn lên bàn cho khách.
Khi Trịnh Sở đi tới trước mặt Hứa Thanh Vân thì cô vẫn chưa phát hiện bên cạnh có người, vẫn nghiêm túc đứng đó xào rau.
Anh nhìn dáng vẻ ướt đẫm mồ hôi của Hứa Thanh Vân, bình thản nói: “Hay là đổi một công việc khác nha?”
Hứa Thanh Vân nghe thấy giọng Trịnh Sở, quay sang thấy bóng dáng Trịnh Sở thì nói với giọng đầy hờ hững: “Tại sao anh lại trở về?”
Sau lưng, Tạ Phi Phi cũng đi tới.
Cô ấy thấy Trịnh Sở đã về đến thì nói với vẻ căng thẳng: “Anh rể, hình như anh đi đâu rồi cơ mà? Sao lại trở về vào lúc này?”
Trịnh Sở nhìn vẻ mặt hai người thì biết đã có chuyện gì đó xảy ra.
Anh nhìn Hứa Thanh Vân: “Xảy ra chuyện gì rồi? Tại sao tôi lại không được trở về?”
Hứa Thanh Vân lạnh lùng nói: “Anh vào sau bếp chờ một lát, xong xuôi chuyện tối nay rồi tôi sẽ nói với anh”.
Cô nói xong, thấy Trịnh Sở vẫn còn đứng sừng sững ở đây thích thúc giục: “Mau vào đi”.
Tạ Phi Phi bên cạnh cũng lên tiếng, nói: “Anh rể, anh nghe lời chị họ em đi, mau vào trong đi”.
Trịnh Sở rất muốn hỏi xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng hai người họ vẫn không chịu nói, anh đành phải ra sau bếp.
Dù sao cũng chỉ cách sảnh trước có mấy mét, một khi có chuyện gì xảy ra thì anh vẫn có thể chạy ngay ra ngoài.
Tạ Phi Phi thấy Trịnh Sở đã ra sau bếp thì nói với với vẻ căng thẳng.
“Chị họ, chị nói xem lần này phải làm sao đây? Anh rể họ không về sớm cũng chẳng về trễ, cố tình canh đúng lúc này trở về”.
Gương mặt lạnh lẽo của Hứa Thanh Vân đầy lo lắng nói: “Còn có thể làm gì được nữa, tiếp tục lừa đám côn đồ đó, nói Trịnh Sở không có ở đây thôi”.
Tạ Phi Phi run như cầy sấy, nói: “Đám đó nói nếu tối nay Trịnh Sở vẫn chưa về thì sẽ đập phá quán, bắt chúng ta mang đi bán, em sợ”.
“Có chị họ ở đây, chị sẽ không để em xảy ra chuyện chẳng lành”, Hứa Thanh Vân nói đầy nghiêm túc.
Vừa mới dứt lời thì đã trông thấy sáu tên côn đồ trẻ tuổi, ăn mặc lòe loẹt, tóc nhuộm đủ thứ màu.
Khoảnh khắc đám côn đồ đó tiến vào, sắc mặt Tạ Phi Phi và Hứa Thánh Vân đều tái đi.
Không ngờ vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã tới, khiến bọn họ giật mình.
“Ông chủ của chúng mày vẫn chưa về hả?”, một tên côn đồ nhuộm tóc vàng nhìn Hứa Thanh Vân và Tạ Phi Phi, nói với vẻ lưu manh.
“Anh ấy vẫn còn làm việc ở xa, phải mấy ngày nữa mới về”, tuy trong lòng Hứa Thanh Vân đang sợ hãi, nhưng trên mặt không hề thể hiện ra.
“Hôm qua tao đã nói rồi, nếu hôm nay ông chủ của chúng mày không về thì cũng được thôi, tao bàn với mày, giao tiền bảo kê ra đây rồi sẽ bình yên vô sự”, giọng Vương Mậu cực kỳ tàn nhẫn.
“Tiền bảo kê gì?”, hôm qua Hứa Thanh Vân không nghe Vương Mậu nói gì về tiền bảo kê cả.
Chỉ nghe Vương Mậu bảo gọi ông chủ của cái tiệm này ra để tâm sự với gã chuyện mở hàng mở quán thôi.
Hứa Thanh Vân không có nhiều cổ phần trong tiệm này nên cứ tưởng là Vương Mậu muốn gây chuyện với Trịnh Sở.
Nào ngờ chúng chỉ tới để thu tiền bảo kê.
Vương Mậu thấy Hứa Thanh Vân nghệt mặt ra thì cười ha hả nói: “Cả tiền bảo kê cũng không biết mà cũng dám mở tiệm hả?”
Gã ta nói xong thì vung tay phải lên: “Đập cái tiệm này cho tao”.
Hứa Thanh Vân thấy thế lập tức lên tiếng ngăn cản: “Chúng tôi mở tiệm làm ăn đàng hoàng, tại sao phải giao tiền bảo kê”.
Vương Mậu cười lạnh nói: “Bởi vì chúng mày bắt buộc phải giao”.
Hứa Thanh Vân nghe thế thì chìm vào suy nghĩ.
Nếu để Trịnh Sở biết chuyện này, với tính tình của anh thì chắc chắn sẽ ra tay dạy dỗ dám người này.
Cái đám này là bá vương của cái chốn này, nghe nói đại ca chúng còn có quan hệ nhất định với nhà họ Tạ.
Đắc tội với chúng, dù Trịnh Sở có quan hệ khá tốt với nhà họ Tạ cũng chưa chắc đã có tác dụng gì.
Vương Mậu thấy Hứa Thanh Vân ngây người thì cười ha hả nói: “Mày nghệt mặt ra như thế chứng tỏ ông chủ của tiệm này đã trở về”.
Gã nói xong thì đảo mắt nhìn những khách hàng đang dùng bữa trong tiệm, giận dữ hét lên: “Nhìn cái gì đấy, mau cút ra ngoài cho tao”.
Khách khứa nghe Vương Mậu nói thế thì lập tức để đũa xuống, chạy ra khỏi tiệm.
Chờ bọn họ đều ra khỏi tiệm rồi, đôi mắt Vương Mậu mới hiện lên vẻ tham lam nhìn Hứa Thanh Vân.
“Tiền bảo kê mỗi tháng năm mươi ngàn, nếu mày không giao thì đừng hòng buôn bán gì ở đây nữa”.
Trình Sở nghe thấy âm thanh bên ngoài.