Mục lục
Vô Thượng Tiên Đế - Trịnh Sở (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tạ Bá Kim chân đạp hư không, quần áo trên người không gió cũng tự tung bay, vang lên tiếng vù vù.  

 

Hai tay ông ta tung ra hai quả cầu màu xanh.  

 

Quả cầu mới đầu rất nhỏ, chỉ lớn bằng viên đạn.  

 

Cùng với kình khí trong cơ thể Tạ Bá Kim không ngừng tràn ra, quả cầu màu xanh da trời dần trở nên lớn hơn, cuối cùng biến ảo thành hai con hổ hung mãnh uy võ, phát ra từng tiếng gầm gừ dọa người ta chết khiếp.  

 

Trịnh Sở nhìn Tạ Bá Kim chân đạp hư không, giọng điệu bình thản: “Đây chính là thực lực cảnh giới bán thần?”  

 

Anh cảm thấy cảnh giới bán thần cũng chỉ có như vậy thôi, thời gian chân đạp hư không rất dài, thân thể có sức chống chọi cao hơn võ giả bình thường.  

 

Tạ Bá Kim cũng không biết suy nghĩ trong lòng Trịnh Sở, sau khi nghe thấy lời nói trong miệng anh, trên mặt ông ta lộ ra nụ cười đắc ý.  

 

Ông ta cảm thấy chắc Trịnh Sở đã nhận thức được thực lực đáng sợ của mình, trong lòng cũng sợ hãi, cuối cùng nói ra lời xúc động này.  

 

“Thằng nhãi, có thể chết dưới pháo hình hổ của tao cũng là vinh hạnh của mày đấy”, Tạ Bá Kim cười ha ha: “Người bình thường không có tư cách đâu”.  

 

Lời nói vừa dứt, hai con hổ hung dữ hình thành từ kình khí thoát ra khỏi hai tay Tạ Bá Kim, nhào về phía Trịnh Sở.  

 

Đùng đoàng.  

 

Đùng đoàng.  

 

 

 

Khi hai con hổ hung dữ lao vào Trịnh Sở, khoảng không xung quanh dường như bị xé toạc, kèm theo những tiếng sấm rền.  

 

Trận động đất từ xa đã làm rung chuyển cả vùng đất, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.  

 

Lỗ tai đám người có mặt khó khăn lắm mới ổn hơn một chút, kết quả lại nhìn thấy pháo hình hổ mà Tạ Bá Kim thi triển ra, bọn họ lại bịt tai vào ngay lập tức.  

 

Bọn họ biết uy lực của pháo hình hổ, nếu xuất ra thì chắc chắc sẽ đánh khiến đối phương thành bùn nhão.  

 

Ngay cả cơ thể mạnh như Cát Húc cũng không thể chống lại đòn tấn công pháo hình hổ của Tạ Bá Kim.  

 

Hơn nữa bọn họ nhìn thấy sắc mặt yên ắng của Trịnh Sở, không có một tia cảm xúc nào, trong lòng càng thêm chắc chắn rằng Trịnh Sở hoảng sợ khi thấy pháo hình hổ, không biết phải làm sao.  

 

Tạ Bá Ngọc ngây người nhìn Trịnh Sở, trong lòng sợ hãi, ông ta đoán Trịnh Sở bị dọa cho sợ thật rồi.  

 

Ông ta mở miệng hô lớn: “Cậu Trịnh, cậu Trịnh, đừng thất thần nữa, mau chạy đi”.    

 

Nghe thấy lời của Tạ Bá Ngọc, khóe miệng Trịnh Sở dấy lên một nụ cười nhàn nhạt, anh nói bằng giọng điệu bình tĩnh: “Chút tài mọn này mà cũng dám xưng oai”.  

 

Vừa dứt lời, anh chầm chậm giẫm lòng bàn chân xuống đất, thân hình như một viên đạn lao về phía pháo hình hổ mà Tạ Bá Kim xuất ra.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK