Vừa dứt lời, tay phải Lại Vĩ Khang mang theo sức mạnh ngàn cân đánh về phía Trịnh Sở.
Hắn tuyệt đối không cho phép tên rác rưởi trước kia lại ngạo nghễ trước mặt mình như vậy.
Thứ bỏ đi thì chính hạng phế phẩm cả một đời, sao có thể ưu tú như bản thân hắn?
Trịnh Sở nhìn bộ dạng điên cuồng này của Lại Vĩ Khang thì khẽ động thân hình, né tránh một đòn này.
Ầm.
Bức tường rắn chắc trong chớp mắt bị đánh thành một lỗ hổng, xung quanh vết hổng đó lan rộng vết rạn nứt, xem chừng có thể đổ sập xuống bất cứ lúc nào.
Ba người Trịnh Minh Lượng, Trịnh Vĩ Cường, Trịnh Lượng Lượng thấy Lại Vĩ Khang tấn công Trịnh Sở nhưng anh lại chậm chạp không đánh trả.
Trong lòng họ tự hỏi Trịnh Sở đang chuẩn bị cái gì?
Trên thực tế ai trong số ba người họ tùy ý ra tay cũng có thể chế ngự Lại Vĩ Khang.
Nhưng nếu Trịnh Sở đã không mở lời thì bọn họ cũng không dám tùy tiện hành động.
Đùng đùng đùng.
Lại Vĩ Khang đã rơi vào trạng thái điên loạn, hắn dồn lực thi triển ra năng lượng mạnh mẽ, liên tiếp tung ra nhiều cú đấm nhưng mỗi quyền rơi xuống đều không đánh trúng Trịnh Sở.
Sau một thời gian dài giao đấu, nội lực của Lại Vĩ Khang đã tiêu hao gần hết.
Hắn thở hổn hển từng hơi, đôi mắt giăng đầy tia máu độc ác nhìn Trịnh Sở chằm chằm, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống anh.
Hôm nay Ngụy Hoa bỏ mạng tại đây, nhà họ Lại ắt sẽ gặp họa diệt môn.
Trịnh Sở nhìn bộ dạng điên cuồng này của Lại Vĩ Khang, lạnh giọng nói: "Đánh thỏa thích chưa?”
Trước đây anh chưa từng có hảo cảm đối với Lại Vĩ Khang, hắn là cùng một loại người giống với Lại Mộng Linh và Trịnh Thiên.
Lại Vĩ Khang nhìn Trịnh Sở chòng chọc, hai mắt như có thể phun ra lửa cháy, hắn gằn từng chữ như rít ra từ kẽ răng: “Trịnh Sở, mày đang lăng nhục tao”.
Hắn cảm thấy bản thân đang bị Trịnh Sở đùa bỡn.
Vừa rồi bản thân liều mạng vung quyền về phía Trịnh Sở nhưng ngay cả góc áo của anh cũng chưa từng chạm tới.
Bây giờ nghĩ lại, Trịnh Sở như đang cố ý làm hắn ta nhục nhã.