Mục lục
Vô Thượng Tiên Đế - Trịnh Sở (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Thấy Trịnh Sở muốn đến phòng thuốc, ba người lập tức dẫn Trịnh Sở đi đến đó.  

 

Thấy bóng dáng Trịnh Sở và ba cao thủ, đám người trong gia tộc nhà họ Trịnh đang tập thể dục trong vườn hoa bỗng chốc cứng đờ tại chỗ, dừng tập luyện.  

 

Trận chiến ngày hôm qua đã để lại ấn đượng đáng sợ trong lòng bọn họ.  

 

Bây giờ lại thấy Trịnh Sở xuất hiện, trong lòng không khỏi hoảng sợ.  

 

Đúng lúc này, một cô bé dễ thương khoảng 10 tuổi với bím tóc dài đến trước mặt Trịnh Sở.  

 

Mặc dù còn nhỏ nhưng những đường nét trên khuôn mặt thanh tú của cô bé đã cho người khác biết rằng cô bé chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân trong tương lai.  

 

Cô bé chu cái miệng nhỏ nhắn lên, nhìn Trịnh Sở nói: "Anh Trịnh Sở, anh còn nhớ em không?"  

 

Thấy cô bé đi tới chỗ Trịnh Sở, mẹ cô bé lập tức chạy tới với vẻ mặt hoảng hốt: “Chủ nhân, con bé còn nhỏ không hiểu chuyện, mong cậu đừng trách tội”.  

 

Trong lúc nói chuyện, hai tay của người phụ nữ trung niên túm chặt lấy cô bé, sợ cô bé xảy ra chuyện không may.  

 

Thấy vẻ mặt hoảng hốt của mẹ, cô bé chớp chớp mắt, ngờ vực nói: “Mẹ, anh Trịnh Sở không phải là người xấu, mẹ không cần phải sợ”.  

 

Nghe thấy lời này của cô bé, người phụ nữ trung niên càng căng thẳng lo lắng hơn.  

 

Trịnh Sở nở một nụ cười dịu dàng, nhìn cô bé 10 tuổi, anh nói: "Đương nhiên là anh nhớ em rồi”.  

 

Anh nhớ rằng khi anh chưa đi học đại học ở thành phố Giang Nam, cô bé chỉ mới năm đến sáu tuổi.  

 

Lúc đó hầu hết anh chị em họ đều không thích chơi với Trịnh Sở.  

 

Bởi vì nếu chơi quá thân với Trịnh Sở sẽ khiến Trịnh Thiên không vui.   

 

Trịnh Thiên lại được Trịnh Bất Phàm ưu ái cưng chiều, chỉ cần nịnh hót Trịnh Thiên thì tương lai mới có cuộc sống tốt.  

 

Lúc đó, cũng chỉ có cô bé chơi với Trịnh Sở.  

 

Kết quả lại bị đám người trong gia tộc chế giễu, cho rằng cả đời này Trịnh Sở chỉ là kẻ vô dụng.  

 

“Anh Trịnh Sở, anh đuổi Trịnh Thiên và bà Lại đi rồi sao?”, cô gái nhỏ chu cái miệng nhỏ lên, dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Trịnh Sở.  

 

Trịnh Sở gật gật đầu, nói: “Ừ, bọn họ đã bị anh đuổi đi rồi”.  

 

“Tốt quá”, nghe thấy lời của Trịnh Sở, trên mặt cô bé hiện lên nụ cười: “Trước đây bọn họ ỷ vào nhà họ Lại, luôn bắt nạt ức hiếp anh, cuối cùng bọn họ cũng bị anh đuổi đi rồi”.  

 

Nói xong lời này, cô bé hưng phấn nói: “Sau này bọn em cũng không bị ức hiếp nữa”.  

 

Nghe thấy lời của cô bé, trán người phụ nữ trung niên lại đổ nhiều mồ hôi lạnh hơn.  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK