Mục lục
Vô Thượng Tiên Đế - Trịnh Sở (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Bọn họ là võ giả của cảnh giới minh kình, người thường không thể so bì với sức mạnh cơ thể của bọn họ.  

 

Kết quả hôm nay lại bị một cô gái đánh trọng thương, nếu truyền ra ngoài sau này bọn họ lăn lộn ngoài xã hội kiểu gì.  

 

“Các người là ai? Biết đây là nơi nào không?”, hai tên vệ sĩ đồng thanh hét lớn, muốn để Trịnh Sở và Trần Anh biết rằng đây không phải là nơi mà bọn họ có thể đến.  

 

Nói xong câu này, thần sắc hai tên vệ sĩ nghiêm túc, nhìn chăm chú vào hai người Trịnh Sở và Trần Anh, muốn nhìn rõ mặt của hai người.  

 

Bởi vì trời quá tối, khuôn mặt của hai người nhìn có chút không rõ.  

 

Cạch cạch cạch.  

 

Đôi giày cao gót mà Trần Anh đang mang phát ra tiếng bước chân lanh lảnh, cô ta đến trước mặt hai tên vệ sĩ.  

 

Vẻ mặt của cô ta đờ đẫn, trên người tràn ngập khí tức hung hãn, từ trên cao nhìn xuống hai tên vệ sĩ.  

 

Cho đến bây giờ hai tên vệ sĩ mới nhìn thấy rõ mặt Trần Anh.  

 

Trong lòng bọn họ vô cùng hối hận, nếu như biết thân phận của đối phương sớm hơn, có đánh chết bọn họ cũng không dám ra tay ngăn cản.  

 

Đây chính là cao thủ của nhà họ Trịnh, chọc vào cô ta chẳng khác nào tự tìm đường chết.  

 

“Đại sư Trần, ban nãy chúng tôi có mắt như mù, cô đừng để bụng nhé”.  

 

“Đại sư Trần, mong cô tha cho bọn tôi”.  

 

Trần Anh không thèm để ý tới lời của hai người, cô ta vươn tay phải ra đánh về phía ngực hai người kia.  

 

Đợi sau khi xử lý xong hai tên vệ sĩ này, Trịnh Sở dẫn Trần Anh đi dọc theo con đường nhỏ quen thuộc vào trong nhà họ Trịnh Vân Châu.  

 

Đã lâu lắm rồi anh không đi trên con đường này.  

 

Bây giờ đi trên con đường này anh chỉ cảm thấy một cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ trào dâng trong lòng.  

 

Hai người đi được một lúc, xung quanh liền im lặng tĩnh mịch, lúc này tiếng nói cười ban nãy cũng biến mất.  

 

Khu vực này tối đen như mực, nếu người thường đến đây chắc chắn sẽ không thể nhìn rõ đường và không biết đi như thế nào.  

 

Trịnh Sở không cảm thấy kinh ngạc trước cảnh tượng kỳ quái xuất hiện trước mắt, anh tiếp tục đi đến nơi Trịnh Thiên nhà họ Trịnh Vân Châu sinh sống.  

 

Hôm nay anh đến đây là để giết Trịnh Thiên, tiện thể giết luôn mẹ hắn ta.  

 

“Trần Anh, cô to gan thật, cư nhiên dám cùng Trịnh Sở trở lại nhà họ Trịnh”.  

 

“Cô không biết Trịnh Sở đã bị trục xuất khỏi nhà họ Trịnh, trọn đời này không được bước chân đến Vân Châu sao?”  

 

Xung quanh Trịnh Sở vang lên hết tiếng mắng nhiếc này đến tiếng mắng nhiếc khác.  

 

Mỗi âm thanh đều vang dội như thể tiếng sấm rền vậy, làm chấn động cả vùng trời.  

 

Bọn họ nhận được lệnh của Lại Mộng Linh đến thành phố Giang Nam giết chết tất cả những người có liên quan tới Trịnh Sở.  

 

Không ngờ rằng lúc chuẩn bị lên đường lại gặp phải hai người Trịnh Sở và Trần Anh.  

 

Trần Anh đã là một con rối, nghe thấy lời của bọn họ hồi lâu vẫn không mở miệng nói gì.  

 

Đám người xung quanh cho rằng trong lòng Trần Anh đã nhận thức được, lần lượt nói: “Giao Trịnh Sở cho chúng tôi, cô có thể đi”.  

 

Nói xong lời này, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Trần Anh, tất cả đều đang đợi Trần Anh bỏ đi.  

 

Mặc dù bọn họ cảm nhận được khí tức tỏa  ra từ người Trần Anh có chút gì đó khang khác so với trước đây.  

 

Nhưng vậy thì đã sao chứ, phía bọn họ nhiều người như vậy mà phải sợ Trần Anh sao.  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK