Trịnh Sở nhìn sắc mặt của các bạn cùng bàn, mặc dù năm xưa ở trường anh không nói chuyện nhiều với bọn họ nhưng anh vẫn ngồi ở đây.
Nhìn thấy Trịnh Sở ngồi ở bàn này, Trần Điềm Điềm cũng ngồi xuống theo.
“Điềm Điềm, sao cậu lại ngồi ở đó?”, Lý Bưu lập tức lên tiếng ngăn cản khi nhìn thấy Trần Điềm Điềm ngồi ở bàn của Trịnh Sở.
“Điềm Điềm, chỉ có những bạn học không tiền không thế mới ngồi ở cái bàn đó thôi. Cậu không cảm thấy xấu hổ khi ngồi ở cái bàn đó sao?”, lúc còn đi học Hứa Hàn Băng cũng có quan hệ tốt với Trần Điềm Điềm cho nên liền lên tiếng nhắc nhở.
Dù không vui nhưng Lý Đại Dũng vẫn tỏ ra rất khoan dung nói: "Điềm Điềm thích ngồi bàn nào cũng được, ngồi bàn nào cũng giống nhau cả thôi".
Khi các bạn học nghe Lý Đại Dũng nói vậy thì đều vỗ tay tán dương sự độ lượng của Lý Đại Dũng, không coi thường các bạn học vì thân phận thấp kém của bọn họ.
"Bắt đầu lên món đi", Lý Đại Dũng nói với người phục vụ, sau đó lại nói với các bạn học: "Trong nhà Lâm Đức Vượng có chút việc, khoảng nửa tiếng nửa mới đến, cậu ta không muốn phiền chúng ta dùng bữa nên chúng ta cứ vào tiệc trước".
Trịnh Sở nghe nói rằng Lâm Đức Vượng sẽ đến cho nên rất muốn biết cuộc sống của Lâm Đức Vượng thế nào.
Về phần Lý Đại Dũng hỏi anh đến khi nào thì cũng là chuyện bình thường, dù sao Lý Đại Dũng cũng là người đã khởi xướng bữa tiệc này trong khi gã không biết anh đã quay lại.
Không lâu sau thức ăn và đồ uống đều đã được dọn ra.
Một số bạn học uống quá chén bắt đầu rơi nước mắt, kể cho nhau nghe những chuyện cực khổ đã trải qua mấy năm nay.
Cũng có một số bạn học khi say liền bắt đầu kể về những chuyện tốt trong cuộc sống của mình, so sánh với những người khác trong nhà có bao nhiêu tiền, vợ chồng của mình giàu có thế nào,...
Lúc này, một người đàn ông cao một mét chín có khuôn mặt bình thường nhưng sáng sủa, mặc áo ngắn tay màu trắng từ ngoài phòng bào bước vào, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi các cậu, tôi có một số việc ở nhà nên đến muộn, đã khiến mọi người chờ lâu rồi".
Trịnh Sở nghe được giọng nói quen thuộc liền quay đầu nhìn liền thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.
Lâm Đức Vượng dường như không nhìn thấy Trịnh Sở, ngay lúc gã bước vào thì đã ôm chầm lấy Lý Đại Dũng cùng Lý Bưu giống như những người anh em cũ lâu ngày không gặp.
“Trịnh Sở, sao bạn thân của cậu lại trở thành bạn thân của người khác vậy?”, Trần Điềm Điềm nhỏ giọng thì thầm.
Trịnh Sở cười nói: "Có lẽ cậu ta không nhìn thấy tôi".
Anh vừa dứt lời Lý Đại Dũng đã đặt tay lên vai Lâm Đức Vượng rồi chỉ vào Trịnh Sở nói: "Cậu không đi ôm bạn thân chí cốt năm xưa của cậu sao?"
Lâm Đức Vượng lắc đầu, hờ hững nhìn Trịnh Sở nói: "Bạn thân năm xưa chỉ là bạn thân năm xưa, bây giờ bạn thân chí cốt của tôi chính là các cậu".
Sau khi nói xong thì gã liền tiếp tục uống rượu với mấy người Lý Đại Dũng.
“Trịnh Sở, cậu đừng buồn”, Trần Điềm Điềm ngay lập tức an ủi Trịnh Sở khi nhìn thấy cảnh này.
Trịnh Sở thật ra cũng không bị ảnh hưởng nhiều bởi thái độ hiện tại của Lâm Đức Vượng.
Mỗi người đều có con đường riêng để đi, con đường khác nhau thì không thể nói chuyện được nữa thôi.
Lý Đại Dũng thì lại cảm thấy rất khó hiểu khi thấy Trịnh Sở không hề tỏ ra xấu hổ.
Không phải Trịnh Sở là bạn thân của Lâm Đức Vượng sao? Sao lại không hề tỏ thái độ khi thấy bạn thân chí cốt của mình phản bội mình chứ?
Chẳng mấy chốc Lý Đại Dũng đã tự suy đoán rằng Trịnh Sở là một kẻ vô dụng đến mức không cảm thấy gì với những chuyện thế này.
Ngay sau đó, đám người Lý Đại Dũng đã uống đến mức toàn thân toát ra mùi rượu nồng nặc.
Bởi vì họ uống quá nhiều mà nhà vệ sinh trong phòng bao đã có người dùng cho nên họ phải đi tới nhà vệ sinh công cộng bên ngoài.
Sau khi tất cả đi ra ngoài, ánh mắt lãnh đạm của Hứa Hàn Băng lại nhìn về phía Trịnh Sở.
Ánh mắt Lâm Đức Vượng cũng nhìn về phía Trịnh Sở.
Lâm Đức Vượng và Hứa Hàn Băng đều cảm thấy rất thất vọng về Trịnh Sở, dù sao cũng từng là cậu chủ nhà họ Trịnh mà bây giờ lại thành ra bộ dạng này, năm xưa bọn họ thân thiết với Trịnh Sở ở trường, giờ nghĩ lại liền cảm thấy xấu hổ.
Nếu sớm biết bây giờ sẽ như vậy thì năm xưa bọn họ đã giống như Lý Bưu đi theo lấy lòng Lý Đại Dũng rồi.
Trịnh Sở cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của hai người họ nhưng vẫn vô tư ăn những món ăn trên bàn, hoàn toàn không thèm để ý đến họ.
Mười lăm phút trôi qua.
Lâm Đức Vượng không thấy đám người Lý Đại Dũng và Lý Bưu quay lại thì hơi cau mày nói: "Tại sao Lý Đại Dũng và Lý Bưu vẫn chưa quay lại?"
"Chắc không phải là đã gặp chuyện gì đó chứ?", có một bạn học đoán.
"Nên có ai đó ra ngoài tìm thử".
Lâm Đức Vượng tỏ ra nghiêm túc đứng lên trước và nói: "Tôi sẽ ra ngoài xem đã có chuyện gì xảy ra".
Bây giờ gã không muốn ở chung một chỗ với Trịnh Sở nữa, cho dù ở bên cạnh vẫn còn có rất nhiều người khác thì cũng không được.
Hứa Hàn Băng nhìn thấy Lâm Đức Vượng rời đi và trong phòng bao chỉ còn lại những người bạn học không tiền không thế thì cũng lập tức nói: "Tôi sẽ đi với cậu".
Ngay khi hai người chuẩn bị bước ra khỏi phòng bao thì đã thấy đám người Lý Đại Dũng và Lý Bưu trở về với vẻ mặt đắc thắng.
“Đám nhóc con đó dám ra tay trước mặt chúng ta, thật không biết sống chết”, Lý Bưu lộ ra vẻ tự mãn nói.
Lý Đại Dũng cũng cười nói: "Bọn nó nghĩ mình là cái thá gì chứ? Ở trước mặt tôi thì bọn nó chẳng qua chỉ là đám lưu manh rẻ rách".
Đám người Lý Đại Dũng trở về bàn, bắt đầu uống rượu rồi kể lại những chuyện vừa xảy ra.
"Là anh Báo rẻ rách nào? Tưởng mình là cái thá gì chứ? Sếp Lý của chúng ta một mình có thể đánh gục cả mười thằng như vậy".
"Đúng vậy, dám khiêu khích sếp Lý của chúng ta, chết như thế nào cũng không biết".