Mục lục
Vô Thượng Tiên Đế - Trịnh Sở (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Tạ Bá Ngọc chân giẫm 2 người, vừa quay sang Trịnh Sở, vẻ mặt hung thần ác sát liền biến mất, ngữ khí thêm vài phần cung kính: “Cậu Trịnh, 2 tên này đã báo động, ước chừng không lâu nữa Tạ Bá Kim sẽ đến đây”.   

             “Loại tép riu thôi, tôi đợi ông ta mau đến”.  

             Hai tên bảo vệ nghe giọng điệu của Trịnh Sở, mặc dù không dám ho he, nhưng trong lòng thầm nghĩ anh quá tự đại.  

             Tạ Bá Kim bế quan đã lâu, thực lực tiến bộ hơn nhiều, nào phải người ngang đẳng cấp bọn chúng.  

             Trịnh Sở lại dám nói Tạ Bá Kim là tôm tép, nếu để Tạ Bá Kim nghe được, không biết sẽ tức giận đến mức nào.  

             Trong lúc chúng đang suy nghĩ, 1 giọng nói quen thuộc vang lên: “Anh trai, đã lâu không gặp”.  

             Một người đàn ông trung niên ngoài 30 xuất hiện, phía sau có hơn 10 võ giả đi cùng.  

             Những võ giả này đều là thủ hạ trước đây của Tạ Bá Ngọc, hiện đã trở thành người của Tạ Bá Kim.  

             Tạ Bá Ngọc nhìn em trai ruột, nghĩ tới đứa con trai và con dâu bị giết hại của mình, 2 tay bất giác siết chặt lại.  

             “Tạ Bá Kim, mấy năm không gặp, thực lực tăng lên không ít, càng ngày càng trẻ ra”, Tạ Bá Ngọc lạnh lùng nhìn Tạ Bá Kim.  

             Tuổi thật Tạ Bá Kim không cách Tạ Bá Ngọc là bao, nhờ tu luyện công pháp đặc biệt, tướng mạo ngày một trẻ lại.  

             Tạ Bá Kim đón nhận ánh mắt lạnh lẽo của Tạ Bá Ngọc, giữ nguyên nụ cười giả tạo trên mặt, đáp: “Anh trai tốt của tôi, con trai tôi bị giết, tôi còn chưa gây chuyện với anh, anh lại chủ động tìm tới, không phải quá đáng rồi ư”.  

             Tạ Bá Ngọc nghe vậy, 2 tay càng siết chặt hơn, tiếng khớp kêu răng rắc.  

             “Tạ Bá Kim, con trai con dâu tôi đang sống yên lành ở Giang Nam, tại sao phải giết hại chúng”, tiếng quát của Tạ Bá Ngọc rúng động cả ngọn núi.  

             Tạ Bá Kim dần tắt nụ cười, thở dài: “Anh trai ơi, ai bảo bố thương anh hơn cơ chứ”.  

             Nói xong, ông ta lại bật cười: “Nếu bố không yêu thương anh, tôi có lẽ đã để 1 nhà bọn họ yên bình sống tại Giang Nam, nhưng tiếc là, bất kì lúc nào bố cũng muốn đưa anh trở về Thanh Châu, kế thừa chức vị chủ nhà”.  

             “Chuyện như vậy tôi không cách nào nhẫn nhịn nữa, chỉ đành ra tay trước”.  

             Tạ Bá Ngọc lúc này mới biết, tại sao Tạ Bá Kim làm vậy.  

             Ông ta nhìn Tạ Bá Kim, giọng điệu lạnh lẽo: “Cho dù bố muốn truyền cho tôi, cậu muốn vị trí đó, tôi đều có thể cho cậu, cậu hà cớ giết hại con trai con dâu tôi, bọn họ vô tội”.  

             “Chỉ cần liên quan đến anh, đều không vô tội”, Tạ Bá Kim lạnh giọng, ánh mắt trở nên ác độc, nói tiếp: “Giờ anh đã chủ động tìm đến, chỉ có đường chết”.  

             Dứt lời, ông ta phất tay, hơn 10 võ giả phía sau lần lượt đứng ra, lạnh lẽo nhìn Tạ Bá Ngọc.  

             Chỉ cần một câu “giết” của Tạ Bá Kim, bọn họ sẽ lập tức tấn công Tạ Bá Ngọc. Đến lúc đó Tạ Bá Kim lên chức chủ nhà, rất nhiều lợi ích đang đợi họ.  

             Còn nếu đi theo Tạ Bá Ngọc, tương lai chẳng có lợi lộc gì.  

             “Các người giỏi lắm, giờ đều thành chó của Tạ Bá Kim”, Tạ Bá Ngọc tức đến bật cười: “Cũng được, hôm nay tôi sẽ giết hết một thể”.   

             Vừa nghe lời này, tất cả đều lộ ra vẻ chế giễu, trong kí ức của chúng, Tạ Bá Ngọc chỉ là kẻ bị Thủy Nguyệt Thiên đánh bại, thực lực không quá minh kình.  

             Còn bọn chúng ai nấy đều là tinh anh cảnh giới hóa huyền.  

             Tùy ý chọn 1 người cũng có thể đánh Tạ Bá Ngọc sống dở chết dở.  

             Vậy mà Tạ Bá Ngọc lại dám phát ngôn ngông cuồng đến thế, đúng là nực cười.  

             Tạ Bá Kim lạnh lùng ra lệnh: “Giết”.  

             Đám võ giả nhà họ Tạ nghe lệnh, lập tức xuất chiêu, lao về phía Tạ Bá Ngọc.  

             Bọn chúng đều muốn trở thành người đầu tiên giết hạ Tạ Bá Ngọc. Bởi chỉ có như vậy, chúng mới có được lợi ích cực lớn từ Tạ Bá Kim.  

             Đùng đùng đùng.  

             Ầm ầm ầm.  

             Trong chớp mắt, hàng loạt nguồn khí lực bắn ra khắp khu vực bán địa sơn.  

             Tạ Bá Ngọc đứng giữa trận công kích, không hề dễ dàng bị hạ gục như chúng tưởng tượng, ngược lại còn có thể phản đòn.  

             “Chuyện gì thế này?”  

             “Chẳng phải Tạ Bá Ngọc phế rồi ư?”  

             “Không lẽ tu vi tăng lên?”  

             Đám võ giả căng thẳng tự hỏi.  

             Phải biết rằng chúng đều là tinh anh trong võ đạo tông sư, nhiều người như vậy đối phó với 1 người mà còn bị phản đòn, nếu 1 đấu 1, e là đã bị Tạ Bá Ngọc giết chết.  

             Tạ Bá Kim bật cười lớn, khen ngợi: “Anh trai, không ngờ Giang Nam nuôi dưỡng con người rất tốt, tu vi của anh ngày càng cao cường”.  

             Dứt lời, ông ta lại vỗ tay.  

             Bộp bộp bộp.  

             Cùng với tiếng vỗ tay, 1 người đàn ông với nước da ngăm đen, cao chỉ nửa mét, tướng mạo kì dị, sát khí u ám xuất hiện phía trước Tạ Bá Kim.  

             Người đàn ông kì dị cung kính chào Tạ Bá Kim: “Chủ nhân”.   

             “Giết ông ta cho tôi”, Tạ Bá Kim lạnh lùng ra lệnh.  

             Hôm nay ông ta nhất định phải giải quyết Tạ Bá Ngọc, chỉ có như vậy, ông ta mới có thể yên tâm chờ lão tổ tông nhà họ Tạ qua đời, tiếp quản vị trí chủ nhà.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK