Mục lục
Vô Thượng Tiên Đế - Trịnh Sở (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù sao, ngay cả nhân vật cấp bậc như Trần Hổ mà nhà họ Chu cũng mời đến rồi.

Tạ Tiểu Mẫn, Tạ Mẫn Phong nhìn thấy thực lực đáng sợ của Trần Hổ thì đồng loạt nói với Tạ Bá Ngọc: “Ông nội, chúng ta nhận thua đi!”

“Thực lực của lão già này quá mạnh, chỉ một cú đấm đã có thể đánh bại đối phương”.

Tạ Bá Ngọc lắc đầu nói: “Không thể, người nhà họ Tạ chúng ta sao có thể không khí phách như vậy, cho dù biết rõ sẽ chết thì vẫn phải đi, huống hồ ông là tông sư võ đạo cảnh giới hóa huyền, há lại sợ đối phương?”

Trần Hổ nghe thấy lời nói của Tạ Bá Ngọc, cười ha ha nói: “Tạ Bá Ngọc, ông vẫn tự phụ hệt như năm đó”.

Ông ta nói xong lời này, chợt dừng một lát rồi nói tiếp: “Chỉ là, hôm nay ông chắc chắn phải chết, cho dù là thần phật cũng không cách nào cứu được mạng chó của ông đâu”.

Tạ Bá Ngọc nhìn Trần Hổ, cau mày hỏi: “Rốt cuộc ông là ai? Vì sao căm hận tôi như vậy?”

Trần Hổ thấy Tạ Bá Ngọc quên mất chuyện cũ năm đó thì lửa giận trong lòng bốc cháy hừng hực: “Mười năm trước tôi từng khiêu chiến ông, kết quả bị ông cắt đứt gân tay phải”.


Ông ta nói xong lời này thì nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu cực kỳ nặng nề: “Lão già kia, thế mà ông lại quên mất chuyện này, đây chính là mối nhục cả đời tôi!”

Tạ Bá Ngọc nghe thấy lời của Trần Hổ mới nhớ ra quả thật năm đó có chuyện như vậy.

Chỉ là vào trận quyết chiến mười năm trước, ông ta căn bản không muốn cắt đứt gân tay đối phương, nhưng đối phương cứ sống chết muốn đánh, ngoài ý muốn mới bị cắt đứt.

Tất cả mọi người trên khán đài nghe cuộc trò chuyện giữa Tạ Bá Ngọc và Trần Hổ thì hơi ngạc nhiên, không ngờ còn có chuyện cũ như vậy.

Mỗi một người bọn họ đều mở to đôi mắt, mong chờ quyết đấu giữa Tạ Bá Ngọc và Trần Hổ.

Tạ Bá Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu, đi lên trên võ đài.

Bọn họ biết Tạ Bá Ngọc là tông sư võ đạo cảnh giới hóa huyền, thực lực mạnh mẽ, không phải người mà võ giả minh kình có thể sánh bằng.

Bây giờ Trần Hổ - Trần đại sư dám dùng thực lực cảnh giới minh kình đỉnh cao đến khiêu chiến Tạ Bá Ngọc thì cho thấy chắc chắn ông ta có chỗ dựa vào.

Bọn họ tin chắc rằng trận quyết đấu này sẽ không phải cuộc đấu tầm thường, sẽ vô cùng đặc sắc.

Tạ Bá Ngọc và Trần Hổ nhìn nhau, sâu trong đáy mắt có lửa cháy hừng hực.



Hai người bọn họ cũng không nói nhiều lời vô ích, dứt khoát ra tay.

Trần Hổ biết năm đó Tạ Bá Ngọc bị Thủy Nguyệt Thiên đánh trọng thương, bây giờ thực lực giảm xuống rất nhiều, không có gì đáng sợ.

Cho dù thực lực của Tạ Bá Ngọc vẫn là cảnh giới hóa huyền thì như thế nào chứ, có bảo bối sư phụ ban cho, trong lòng ông ta có niềm tin tất thắng.

Trần Hổ chợt quát lên một tiếng, luồng khí xoay quanh cơ thể: “Tam Liên Quyền”.

Lúc cất lời, tay ông ta siết thành nắm đấm to lớn, đánh về phía cơ thể Tạ Bá Ngọc.

Mỗi một bước đi của Trần Hổ đều khiến sàn đấu sụp xuống, giống như vật nặng ngàn cân đập xuống sàn đấu.

Mỗi một nắm đấm của ông ta đều mang theo quyền ấn trùng trùng điệp điệp, như có vô số người đồng thời ra tay công kích.

Tạ Bá Ngọc tỏ ra nghiêm túc, nhìn nắm đấm Trần Hổ đánh đến, sắc mặt lạnh lẽo, tay phải bỗng nhiên vươn ra, va chạm với nắm đấm của Trần Hổ.

Rầm rầm!

Tiếng nổ như sấm rền vang lên, Trần Hổ cảm giác thấy nắm đấm của mình như đấm lên trên tấm thép.

Trần Hổ hơi sửng sốt, không ngờ Tạ Bá Ngọc đã khôi phục thực lực cảnh giới hóa huyền.

Nếu không cú đấm này tung ra, tuyệt đối sẽ không có cảm giác thế này.

Tạ Bá Ngọc nhìn Trần Hổ nói: “Ông chỉ có thực lực cảnh giới minh kình đỉnh cao, không thể nào là đối thủ của tôi, nhận thua đi”.

“Nhận thua?”, Trần Hổ cười ha ha: “Tôi còn chưa sử dụng thủ đoạn thật sự đâu”.

Khi ông ta nói chuyện, tay trái nhanh chóng móc ra một miếng ngọc bội màu đen ở trong ngực.

Miếng ngọc bội màu đen này chỉ to chừng ngón cái.

Khi Trần Hổ vừa lấy ngọc bội màu đen ra, sắc mặt chợt trở nên dữ tợn, nhìn Tạ Bá Ngọc nói: “Năm nay, người cầm quyền của thành phố Giang Nam phải đổi thành gia tộc khác rồi”.



Ông ta vừa dứt lời, tiếng nổ rầm rầm vang lên.

Ngọc bội màu đen bộc phát ra chùm sáng màu đen, sau đó lập tức nổ tung, đánh bay cơ thể hệt như sắt thép của Tạ Bá Ngọc ra ngoài.

Trong miệng Tạ Bá Ngọc phun ra một ngụm máu đen, nặng nề đập lên vách tường trong cung thể thao.

Tạ Tiểu Mẫn, Tạ Mẫn Phong thấy ông nội mình bị đánh bay, miệng phun máu tươi, lớn tiếng hét lên: “Ông nội, ông không sao chứ?”

Khi nói chuyện, hai người đã chạy nhanh về nơi Tạ Bá Ngọc bị đánh bay.

Mọi người trên khán đài nhìn thấy Tạ Bá Ngọc cấp bậc tông sư võ đạo bị một miếng ngọc bội màu đen của Trần Hổ đánh bại, còn là bị đánh bại dễ dàng chỉ trong một hai chiêu, điều này khiến cho trong lòng bọn họ khiếp sợ không thôi.

Rốt cuộc ngọc bội màu đen trong tay Trần Hổ là thứ gì? Tại sao có thể lợi hại như vậy?

Chu Trang Tiêu nhìn thấy Trần Hổ chiến thắng, cười lớn, đắc ý nói: “Từ hôm nay, nhà họ Chu chúng tôi chính là người cầm quyền của thành phố Giang Nam rồi”.

Lý Thiên Thuận không quan tâm ai là người nắm quyền, dù sao nhà họ Chu cũng có tranh chấp với Trịnh Sở, ai là người cầm quyền cũng như nhau, Trịnh Sở chắc chắn phải chết.

Sắc mặt Vương Nhất Pháp suy yếu, nhìn thấy Trần Hổ dễ dàng đánh bại tông sư võ đạo Tạ Bá Ngọc như thế thì trong lòng cảm thấy an ủi, mình bại dưới tay Trần Hổ cũng là bình thường.

Vương Nhất Pháp đưa mắt nhìn về phía Trịnh Sở, thấy anh vẫn tỏ ra bình tĩnh nhìn lên võ đài, lắc đầu cười mỉa: “Đồ ngu, sắp chết rồi còn không biết”.

Gã nói xong lời này, lệnh cho thuộc hạ nhà họ Vương đỡ gã rời đi, nhanh chóng đến bệnh viện chữa trị.

Chu Trang Tiêu nhìn biểu cảm choáng váng của mọi người, cười ha hả: “Trần đại sư, bây giờ chúng ta đã chiến thắng, tiện thể phiền ông giết thằng nhãi kia đi”.

Trần Hổ nghe thấy lời của Chu Trang Tiêu, cau mày nói: “Tôi làm gì, không cần ông ra lệnh”.


Chu Trang Tiêu nghe giọng điệu của Trần Hổ, biết tâm trạng ông ta không thoải mái, sắc mặt trắng bệch, trên trán rịn đầy mồ hôi lạnh, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi do nhất thời vui mừng quá đỗi, vẫn mong Trần đại sư không trách tội”.


Trần Hổ nhìn Trịnh Sở trên khán đài nhà họ Tạ, giọng điệu lạnh nhạt: “Tự mình xuống chịu chết đi!”


Trịnh Sở nghe thấy tiếng nói của Trần Hổ, cười nói: “Nếu ông đã muốn chết, vậy tôi giúp cho ông”.


Anh vừa nhìn thấy thủ đoạn Trần Hổ thi triển, biết ngọc bội màu đen trong tay ông ta là một món pháp khí nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK