Trong khi đám nữ giáo đồ thổi sáo xương thì liền có hư ảnh màu đen từ trong mỗi một cây sáo xương phóng ra ngoài hóa thành ác linh hai mắt đỏ ngầu, giương nanh múa vuốt với Trịnh Sở.
Đám ác linh này khi còn sống đều là võ giả hoặc pháp sư.
Sau khi bọn họ bị người của Bách Quỷ Giáo giết chết thì hồn phách cũng bị luyện chế trở thành hung hồn ở trong sáo xương để cho người của Bách Quỷ Giáo khống chế.
Giờ đây, đám giáo đồ của Bách Quỷ Giáo đang thổi sáo xương để triệu hồi hung hồn lệ quỷ ra chiến đấu.
Chỉ trong một thời gian ngắn mà hàng trăm hung hồn lệ quỷ đã xuất hiện.
Thánh nữ Bách Quỷ Giáo nhìn cảnh này thì khóe miệng liền nhếch lên nụ cười giễu cợt.
Cô ta không tin Trịnh Sở mạnh mẽ đến mức lại có thể sống sót dưới sự vây hãm của nhiều hung hồn lệ quỷ như vậy.
Nghĩ đến đây, thánh nữ hoàn toàn quên mất chuyện bản thân mình đang bị thương, khóe miệng nở nụ cười gian ác chờ xem Trịnh Sở bị giết.
Hơn chục nữ giáo đồ của Bách Quỷ Giáo cũng nhếch miệng cười lạnh, chờ xem Trịnh Sở bị hung hồn lệ quỷ cắn nuốt sạch sẽ rồi biến thành một bộ xương khô.
Lưu Cự Minh đang bị trói chặt và treo lơ lửng trên không trung đã nhìn thấy Trịnh Sở chạy đến đây một mình.
Anh ta hét lớn một tiếng: "Anh bạn, đám hung hồn đó có uy lực rất cường đại, thân pháp lại quỷ dị, anh phải cẩn thận đó".
Lưu Cự Minh nói xong lời này thì còn nói thêm: "Nếu như một mình anh lo không nổi thì anh hãy tháo bỏ dây thừng trên người tôi trước, tôi sẽ giúp anh. Chúng ta cùng nhau trảm yêu trừ ma".
Anh ta cảm thấy rằng Trịnh Sở có thể sẽ chết ở đây, trước khi chết thì cũng phải cởi dây thừng ra cho anh ta để anh ta chạy trốn trước.
Đám nữ giáo đồ bách quỷ giáo nghe Lưu Cự Minh hét lên thì cảm thấy rất phiền phức, ngay lập tức phóng một ngọn lửa ma trơi màu xanh ra đánh về phía anh ta.
Khi ngọn lửa ma trơi sắp đánh trúng người Lưu Cự Minh thì Lưu Cự Minh đã hét lớn: "Cứu mạng, tôi vẫn còn trẻ, còn chưa có vợ, tôi không muốn chết".
Chíu!
Khi ngọn lửa ma trơi còn cách Lưu Cự Minh vài phân thì Trịnh Sở đã vung tay phải bắn ra, ngọn lửa ma trơi màu xanh đột nhiên hóa thành một làn khói rồi biến mất, ngay cả sợi dây đang trói Lưu Cự Minh cũng bị cắt đứt.
Ầm!
Lưu Cự Minh ngã xuống đất, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: "Cảm ơn anh đã ra tay cứu giúp, Lưu Cự Minh tôi nhất định sẽ không quên ân tình của anh, sau này tôi nhất định sẽ cho anh ăn uống no đủ".
Chuyện ăn uống no đủ mà anh ta đang nói tới chính là đợi sau khi Trịnh Sở qua đời thì hằng năm vào ngày này anh ta sẽ tổ chức cúng tế tưởng nhớ Trịnh Sở đầy đủ.
Sau khi Lưu Cự Minh nói xong thì anh ta lập tức chạy như điên về phía cửa hang.
Thánh nữ nhìn thấy Lưu Cự Minh bỏ chạy thì liền nói với đám giáo đồ: "Các người lo xử lý hắn ta đi, tôi sẽ bắt tên đạo sĩ kia trở lại".
Trong khi nói, cô ta đã đuổi theo hướng mà Lưu Cự Minh bỏ chạy.
Nơi này là căn cứ tuyệt mật của Bách Quỷ Giáo, tuyệt đối không thể để bị truyền ra ngoài, nếu không thì Bách Quỷ Giáo sao có thể âm thầm tu luyện ở đây được?
Hơn nữa, Lưu Cự Minh cũng là một đạo sĩ có chút thành tựu, luyện hóa thành hung hồn giết người cũng rất tốt.
"Á!"
"Chết đi!"
Gần một trăm hung hồn đồng loạt phát ra những tiếng kêu chói tai rồi lao về phía Trịnh Sở.
Trịnh Sở vẫn vô cùng bình tĩnh, tay phải vung thanh trường kiếm linh lực lên, liên tục chém giết đám hung hồn lệ quỷ.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Vào lúc thanh kiếm linh lực trong tay Trịnh Sở chạm vào đám hung hồn thì bọn chúng liền nổ tung như những quả bóng bay sau đó hóa thành một đám sương mù đen kịt rồi biến mất.
Số lượng hơn một trăm hung hồn dưới kiếm của Trịnh Sở chỉ qua mấy phút đồng hồ đã bị chém giết toàn bộ, gần như chẳng còn con nào.
Hơn chục giáo đồ Bách Quỷ Giáo nhìn thấy những hung hồn mà mình luyện chế bấy lâu nay đều đã chết hết dưới kiếm của Trịnh Sở.
Bọn họ hết sức lo lắng, sắc mặt cũng vô cùng khó coi, cây sáo xương trong tay cũng trở nên vô dụng.
Trịnh Sở cầm trường kiếm linh lực trong tay thong thả bước tới chỗ của bọn họ.
Mỗi một bước chân hạ xuống như đạp mạnh vào linh hồn của hơn chục giáo đồ Bách Quỷ Giáo, áp lực khiến cho bọn họ thở không nổi.
Bọn họ đã nhận ra sức mạnh của Trịnh Sở quá đáng sợ, hoàn toàn không phải là người mà bọn họ có thể chống lại được.
Trịnh Sở lạnh lùng nhìn bọn họ hỏi: "Ngọc ba màu đâu?"
“Có một viên đã được đặt trong quan tài, chuẩn bị luyện hóa chủ nhân của quan tài thành hung thi”, đám giáo đồ bị khí tức của Trịnh Sở bộc phát ra làm cho kinh sợ nên không hề dám dấu diếm.
Trịnh Sở lại hỏi: "Quan tài ở đâu?"
"Nếu như anh bảo đảm không giết chúng tôi thì chúng tôi sẽ nói cho anh biết".
"Nếu như chúng tôi nói với anh mà còn bị giết thì chúng tôi còn nói làm gì?"
Trịnh Sở lạnh giọng nói: "Tôi ghét nhất bị kẻ khác cò kè mặc cả với mình".
Anh vừa dứt lời thì trường kiếm linh lực trong tay đã chém ra, thân thể mấy chục nữ giáo đồ đều bị chém làm đôi, máu tanh văng tung tóe khiến cho khắp nơi nồng nặc mùi máu.
Sau khi Trịnh Sở giết hết đám nữ giáo đồ này thì anh sẽ đi vào sâu trong hang động để xem liệu chiếc quan tài mà bọn họ nói đến có đang nằm sâu hơn trong hang động hay không.
Khi Trịnh Sở chuẩn bị tiến vào sâu trong hang động thì lại đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập và giọng nói của người đàn ông ở cửa hang.
“Thánh nữ đại nhân, xin đừng giết tôi, tu vi của tôi rất yếu, tôi đến đây chỉ để có thể giả vờ oai phong trước mặt đồng đạo trong sư môn mà thôi”, Lưu Cự Minh vừa khóc vừa cầu xin sự thương xót, rõ ràng là một kẻ nhát gan đích thực.
Thánh nữ không để ý đến lời nói của Lưu Cự Minh, nhanh chóng xách Lưu Cự Minh về động với nụ cười gian ác trên mặt.
Trong lòng cô ta đoán chắc rằng lúc này Trịnh Sở đã bị hàng trăm hung hồn lệ quỷ ăn thịt, cô ta quay lại vừa đúng lúc để luyện hóa hồn phách anh thành hung hồn.
Ngay sau đó thánh nữ đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc truyền ra từ trong hang, cô ta không thể giữ được bình tĩnh nữa, bật cười kích động bước vào trong hang.
Trong lúc thánh nữ đang tràn đầy vui mừng bước vào sâu trong hang thì đã thấy giáo đồ của mình nằm đầy đất, thân thể bị chém thành hai đoạn, nụ cười trên mặt ngay lập tức đông cứng lại.
Cô ta không ngờ rằng sức mạnh của Trịnh Sở lại vượt quá sức tưởng tượng của cô ta, anh đã giết chết hàng chục tinh anh của Bách Quỷ Giáo một mình.