Trịnh Sở nhìn vào tòa nhà cao tới 100 tầng, trên tòa có sáu chữ lớn được viết bằng sơn vàng, Công ty hữu hạn Vân Lâm.
Trịnh Sở và Hứa Thanh Vân liền sải bước đi vào trong công ty.
Cả hai vừa bước tới cửa công ty thì bị một nhân viên bảo vệ cao lớn chặn lại.
“Hai người tìm ai?”, khi bảo vệ nói, ánh mắt của anh ta đánh giá hai người Trịnh Sở và Hứa Thanh Vân.
“Chúng tôi tìm Hoa Vân Lân”, Trịnh Sở nhàn nhạt nói.
Nghe thấy Trịnh Sở muốn tìm ông chủ mình, tên bảo vệ khẽ cau mày, anh ta cầm một cây gậy sắt đen đung đưa trước mặt Trịnh Sở: “Cút được bao xa thì cút đi, ông chủ chúng tôi là người mà loại rác rưởi ti tiện như các người có thể gặp sao, còn không mau cút đừng trách tôi đánh các người”.
Nghe thấy lời của tên bảo vệ, Trịnh Sở mang theo vẻ mặt bình tĩnh chuẩn bị cho anh ta một bài học.
Hứa Thanh Vân vội vàng kéo cánh tay Trịnh Sở lại, kêu anh đừng ra tay, cô nói với tên bảo vệ: “Chúng tôi là loại người rác rưởi ti tiện? Ông chủ các anh thiếu chúng tôi một tỷ tệ không trả, chẳng phải là ti tiện hơn cả chúng tôi sao?”
“Chỉ dựa vào hai người có tư cách gì nói ông chủ chúng tôi nợ các người một tỷ tệ chứ, mau cút cho tôi”, tên bảo vệ vừa nói, vừa vươn tay phải ra nắm lấy cằm Hứa Thanh vân.
Khi lòng bàn tay thô ráp của tên bảo vệ định nắm lấy cằm Hứa Thanh Vân, một tiếng bốp vang lên.
Nhân viên bảo vệ chỉ cảm thấy lòng bàn tay đau nhói, xương bàn tay liền nứt ra.
Trong lòng anh ta tràn đầy nghi hoặc, anh ta là võ giả thời kỳ cuối cảnh giới ám kình, mặc dù không phải là nhân vật có thể hoành hành ngang dọc ở đây, nhưng cũng không phải là người mà bị người khác dễ dàng phế bỏ tay.
“Con mẹ nó mày muốn chết hả!”, tay nhân viên bảo vệ bị đau, anh ta dùng cây gậy sắt đen đánh vào Trịnh Sở.
Thấy tên bảo vệ kiêu ngạo cuồng vọng như vậy, nếu không phải có Hứa Thanh Vân ở đây, Trịnh Sở không muốn để cô thấy cảnh tượng máu me, anh đã giết tên bảo vệ này từ lâu.
“Làm càn” , khi tên bảo vệ hung hăng khua cây gậy sắt đen, Trịnh Sở nhấc chân lên đá vào bụng tên bảo vệ, khiến anh ta ngã bay ngược.
Phốc.
Tên bảo vệ bị Trịnh Sở đá, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể như thể đảo lộn, một ngụm máu tươi phun ra từ miệng anh ta.
Anh ta mang theo sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt kinh hãi nhìn Trịnh Sở, hung ác nói: “Mày được đấy, gan to lắm, cho rằng tao dễ bắt nạt đúng không”.
“Là mày không biết tốt xấu”, Trịnh Sở nói bằng giọng lạnh như băng.
Nếu không phải là tên bảo vệ đưa tay ra chạm vào Hứa Thanh Vân, Trịnh Sở cũng không ra tay dạy dỗ anh ta.
Thấy cảnh tượng trước mắt, Hứa Thanh Vân nhàn nhạt nói: “Bỏ qua đi, đánh đánh đấm đấm cũng chẳng hay ho gì”.
Mặc dù cô biết Trịnh Sở rất mạnh, nhưng cô không thích Trịnh Sở đánh nhau và giết người.
Thấy Hứa Thanh Vân nói như vậy, Trịnh Sở không thèm để ý tới tên bảo vệ nữa đi thẳng vào trong công ty hữu hạn Vân Lâm cùng Hứa Thanh Vân.
Thấy Trịnh Sở dẫn Hứa Thanh Vân vào trong công ty, hai mắt tên bảo vệ đầy tơ máu, hung hăng nói: “Tên nhóc, mày dám đánh tao, tao sẽ tính sổ món nợ này với mày”.
Vừa dứt lời, anh ta lấy bộ đàm ra: “Ngoài cửa công ty có người tới gây sự, mau phái người tới”.
Nói xong, tên bảo vệ cất bộ đàm vào túi, ánh mắt hung ác chờ cảnh tượng Trịnh Sở bị đánh đến sống dở chết dở.
Đi vào trong công ty, Trịnh Sở và Hứa Thanh Vân thấy nhân viên bên trong đông nườm nượp, trên tay bọn họ cầm những tập tài liệu dày cộp, bận rộn không ngừng nghỉ.
Trịnh Sở đi thẳng đến quầy lễ tân của công ty, nhìn vào một người phụ nữ thân hình gợi cảm, ăn mặc nóng bỏng: “Ông chủ các cô ở tầng mấy?"
Nhân viên lễ tân ăn mặc gợi cảm liếc nhìn Trịnh Sở và Hứa Thanh Vân, thấy bọn họ mặc quần áo bình thường, cô ta liền nói: "Ông chủ chúng tôi không phải là người mà ai cũng có thể gặp”.