Mục lục
Vô Thượng Tiên Đế - Trịnh Sở (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện giờ Tạ Bá Ngọc không có thời gian suy nghĩ, Trần Anh cầm một con dao găm vô cùng sắc nhọn trong tay, đã triển khai tấn công kịch liệt.

Trong võ đạo tông sư cảnh giới Hóa Huyền, thực lực của Tạ Bá Ngọc cũng chỉ được coi là bình thường.

Bởi vì thường xuyên uống linh đan diệu dược của Trịnh Sở ban cho, thực lực cũng mạnh hơn không ít so với võ đạo tông sư cảnh giới Hóa Huyền bình thường.

Hiện giờ khi đối diện với Trần Anh, lại cảm thấy rất vất vả, rơi vào thế yếu, vốn không phải là đối thủ.

Hai người chiến đấu mấy chục phút, Tạ Bá Ngọc dần phát hiện được, Trần Anh trước mặt chiến đấu với mình giống một người chết, không có chút biểu cảm cần có của con người.

Khi ông ta phát hiện ra điều này, trong lòng càng sợ hãi bất an, nếu người trước mặt thần trí tỉnh tháo thì phải mạnh đến mức nào.

Chủ nhân phái Trần Anh đến đây phải có thực lực mạnh đến mức nào?

Tạ Bá Ngọc cảm thấy mình sắp chết cũng không có cơ hội biết người nào đã chỉ thị Trần Anh đến.


Ông ta đã không còn bao nhiêu sức lực đấu cùng Trần Anh, còn Trần Anh càng chiến càng dũng mãnh, không hề mệt mỏi.

Trong phòng biệt thự.

Trịnh Sở đã hấp thụ tất cả linh khí nồng đặc trong trận pháp tụ linh vào trong cơ thể.

Lại thêm tác dụng tuyệt diệu của hạt châu đen tuyền, linh khí càng trở nên tinh túy hơn.

Hấp thụ hết linh khí tinh túy như vậy, Trịnh Sở lại đột phá đạt đến hậu kỳ cảnh giới trúc cơ.

Chỉ còn cách một chút nữa là đến cảnh giới trúc cơ đỉnh phong.

Trịnh Sở biết, mình trở về từ thế giới tu tiên, tuy thực lực cảnh giới giảm sút, nhưng không có nghĩa là cơ thể mình giống người chưa từng tu luyện.

Dù sao thì cơ thể của mình đã từng đạt đến, bây giờ lại đạt đến lần nữa, có thể thành công dễ như trở bàn tay.

Nếu đổi thành người khác, kể cả thiên phú có yêu nghiệt, thực lực có cường mạnh đi nữa, cũng không có tác dụng.

Trong môi trường như địa cầu, ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng mới có thể thành công.

Lúc Trịnh Sở mở mắt, phát hiện bên ngoài phòng có khí tức của Tạ Bá Ngọc đang chiến đấu với Trần Anh.



Anh lập tức điều khiển thần thức của Trần Anh, lệnh cho cô ta dừng tay.

Nếu không, cứ đánh tiếp, Tạ Bá Ngọc sắp bị Trần Anh đánh chết ở đây.

Bên ngoài phòng.

Cơ thể Tạ Bá Ngọc bị nội thương không nhẹ, khóe miệng rỉ máu tươi, sắc mặt tái nhợt.

Ông ta đã hết sức rồi, lúc tưởng rằng mình sắp chết ở đây, lại thấy con dao găm của Trần Anh cách lồng ngực mình chỉ còn mười centimet, lại chần chừ không đâm xuống.

Sắc mặt Tạ Bá Ngọc trắng bệch, tim đập thình thịch, mặt đầy mồ hôi, bị dọa sợ không nhẹ.

Lúc ông ta đang hoảng hốt thì thấy bên ngoài cửa phòng chỗ Trần Anh đứng trước đó có người đang mở cửa.

Trong lòng Tạ Bá Ngọc vô cùng căng thẳng, một Trần Anh đã khó ứng phó, đủ để giết chết ông ta.

Lại có một người đi ra từ trong phòng, há chẳng phải muốn nghiền nát ông ta ư.

Trong lòng Tạ Bá Ngọc thấp thỏm nhìn người đó từ trong cửa đi ra, khi thấy bóng hình người đó, nỗi đau đớn trên người như biến mất, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc và vui mừng, lớn tiếng gọi: “Cậu Trịnh, tôi biết ngay cậu ở đây mà”.

Ông ta đoán trong thành phố Giang Nam không có bóng dáng của Trịnh Sở, duy chỉ có nơi này là chưa được tìm kiếm.

Vậy thì chắc chắn Trịnh Sở ở đây.

Trịnh Sở nhìn Tạ Bá Ngọc, ánh mắt bình tĩnh, sớm đã biết người đấu với Trần Anh là Tạ Bá Ngọc.

Anh nhìn tâm trạng kích động của Tạ Bá Ngọc, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Trịnh Sở nhận ra, chắc chắn bên ngoài đã xảy ra chuyện lớn.

Nếu không Tạ Bá Ngọc tuyệt đối sẽ không đến biệt thự làm phiền mình.

Tạ Bá Ngọc nghe câu hỏi của Trịnh Sở, gật đầu nói: “Hiện giờ vợ của cậu bị người ta bắt rồi”.

“Cái gì!”, Trịnh Sở nghe thấy câu này, sắc mặt vốn bình tĩnh lập tức bốc lên một ngọn lửa.



Anh cau mày, cất giọng nghiêm túc nói: “Ai dám bắt cô ấy”.

Hiện giờ, thành phố Giang Nam, thậm chí cả tỉnh Thiên Xuyên, có ai không biết uy danh của Trịnh Sở.

Uy danh của Trịnh Sở nổi tiếng như vậy, còn có người dám bắt Hứa Thanh Vân, chẳng phải là tìm cái chết ư.

Tạ Bá Ngọc nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: “Cậu Trịnh, là Vương Thành Nhân bắt”.

“Vương Thành Nhân là ai?”, Trịnh Sở cảm thấy hình như đã từng nghe cái tên này ở đâu đó, nhất thời lại không nghĩ ra rốt cuộc là ai.

Tạ Bá Ngọc nghe Trịnh Sở hỏi vậy, trong lòng không còn gì để nói.

Vương Thành Nhân nổi tiếng khắp nước Hoa Hạ rộng lớn.

Còn là nhân vật dạy dỗ ra hai vị danh tiếng lừng lấy Cổ Thế Tuyệt và Trần Hổ, kết quả Trịnh Sở lại không biết.

Tạ Bá Ngọc cạn lời, khuôn mặt vẫn cung kính: “Cậu Trịnh, Cổ Thế Tuyệt và Trần Hổ mà cậu giết trước đây là đồ đệ của Vương Thành Nhân”.

“Ồ, chẳng trách cảm thấy cái tên này quen tai”, Trịnh Sở không có chút sợ hãi với Vương Thành Nhân.

Dám bắt vợ của mình, bây giờ phải cho ông ta biết, sống không bằng chết là thế nào.

Tạ Bá Ngọc thấy hình như Trịnh Sở không coi Vương Thành Nhân ra gì, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cậu Trịnh, Vương Thành Nhân đã sống đến trăm tuổi, năm mươi năm trước đã nổi tiếng khắp Hoa Hạ, bây giờ đã qua nhiều năm, thực lực của ông ta thâm sâu không thể lường trước”.

Tạ Bá Ngọc đang khéo léo nhắc nhở Trịnh Sở, cẩn thận ứng phó Vương Thành Nhân thì tốt hơn.

Trịnh Sở không coi Vương Thành Nhân ra gì, nhìn Tạ Bá Ngọc nói: “Hiện giờ Vương Thành Nhân đang ở đâu? Có làm gì Thanh Vân không?”

Điều anh quan tâm nhất vẫn là an nguy của Hứa Thanh Vân, còn những việc khác thì chẳng là gì.


Tạ Bá Ngọc gật đầu nói: “Theo thông tin, bây giờ vợ cậu bị Vương Thành Nhân nhốt trong khách sạn Thiên Quan”.


Ông ta nói xong, dừng lại rồi nói: “Hình như phía Vương Thành Nhân muốn dùng vợ cậu để uy hiếp cậu xuất hiện”.


Trịnh Sở nghe câu này, khóe miệng cong lên nụ cười, ha ha nói: “Đối phương đã muốn tôi xuất hiện, thì tôi sẽ hoàn thành nguyện vọng của ông ta”.


Vừa dứt lời, Trịnh Sở đưa Trần Anh cùng đi xuống núi Cổ Lâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK