Trịnh Sở nhìn Trần Anh, cô ta đang trợn mắt ngất xỉu trên mặt đất, không thể nhúc nhích nổi.
Trên ngón tay trỏ của anh hiện lên một điểm sáng, anh dùng ngón tay đó gõ nhẹ lên trán của Trần Anh rồi nói: "Nhân danh tôi, nghe lệnh của tôi, đứng dậy".
Anh vừa dứt lời thì toàn bộ máu huyết bên trong cơ thể của Trần Anh đang ngất xỉu như sôi trào, nhiệt độ đạt tới tới hơn 60 độ.
Sắc mặt của cô ta cũng rất khó coi, có lúc ửng hồng, lúc lại trắng bệch.
Hơi thở sinh mệnh của Trần Anh lúc này đã dần dần biến mất, chỉ có linh lực của Trịnh Sở đang chạy bên trong cơ thể của cô ta.
Sau khi giằng co khoảng năm phút và lộ ra những nét mặt biến hóa hết sức cổ quái, Trần Anh đột nhiên mở mắt.
Ngay sau đó cô ta nhanh chóng từ trên mặt đất đứng lên, thân thể tràn đầy sinh khí.
Chỉ có điều ánh mắt của cô ta trống rỗng không có chút thần thái nào, trông giống y hệt một con rối.
Trịnh Sở nhìn con rối đầu tiên mà anh làm sau khi xuống địa cầu thì lắc đầu thở dài: "Haiz, thực lực của mình đã suy yếu quá nghiêm trọng, nếu như ở thế giới tu tiên thì đối với người như Trần Anh mình chỉ cần luyện hóa trong chớp mắt là có thể hoàn thành”.
Bây giờ, sau khi Trịnh Sở biến Trần Anh thành con rối thì cơ thể anh liền có chút suy yếu.
Trước đó khi anh đánh bại Trần Anh cũng không tiêu tốn nhiều năng lượng như khi anh thi triển thuật soát hồn cùng với thuật luyện rối.
Với thực lực cảnh giới hiện giờ của Trịnh Sở thì sự tiêu hao năng lượng này là quá lớn, anh không thể liên tục sử dụng thuật pháp.
Lúc này khói mới dần tan để lộ ra cảnh tượng bên trong.
Thạch Phá Thiên nhìn thấy Trịnh Sở lộ rõ vẻ yếu ớt trong khi Trần Anh vẫn đang đứng bên cạnh tràn đầy sinh khí thì liền cảm thấy choáng váng đầu óc.
Mặc dù ông ta đã đoán trước được Trịnh Sở sẽ thua nhưng vẫn không có cách nào thừa nhận được kết quả này.
Ông ta thà rằng Trần Anh đã giết chết Trịnh Sở ở trong đám khói.
Chứ ông ta thật sự không muốn nhìn thấy Trịnh Sở vẫn còn sống rồi bị Trần Anh giết chết trước mặt nhiều người như vậy.
Nhìn thấy phản ứng của Thạch Phá Thiên, Mã Gia Vĩ chế nhạo nói: "Thạch Phá Thiên, xem ra lần này ông đã hoàn toàn thua rồi. Tiếp đến hãy xem tôi đoạt được Long Môn Lệnh như thế nào đây".
"Ông...", sắc mặt của Thạch Phá Thiên vô cùng khó coi, thậm chí ông ta còn không có tâm trạng để cãi nhau với Mã Gia Vĩ.
Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Thạch Phá Thiên, Mã Gia Vĩ cười nói: "Võ giả nhà họ Trịnh tuy rằng rất lợi hại nhưng Ngân Hoa Bà Bà mà tôi mời tới có thực lực vô cùng mạnh mẽ, không thể nào thua được".
Thạch Phá Thiên mặc kệ những lời của Mã Gia Vĩ, trong lòng cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Lam Hữu Danh lúc này chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, cuối cùng ngất xỉu ngay tại chỗ.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Lam Hinh vội vàng nhắm mắt lại, trong lòng thầm cầu nguyện cho Trịnh Sở.
Cô ấy hy vọng anh có thể chuyển bại thành thắng, mặc dù chuyện này có hơi không thực tế.
Lúc này trên màn hình ở sảnh khách sạn mọi người cũng có thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong.
Mọi người đều rất mong chờ cùng tò mò, không biết Trần Anh sẽ giết chết Trịnh Sở bằng cách gì?
Trên nét mặt lạnh lùng của Trần Hâm cũng xuất hiện một chút mong đợi, ông ta cũng tự hỏi Trần Anh sẽ giải quyết Trịnh Sở như thế nào.
Cuối cùng, sau một hồi chờ đợi, Trần Anh vẫn đứng yên không hề ra tay, cô ta chỉ đứng trước mặt Trịnh Sở, yên lặng nhìn Trịnh Sở, không biết đang suy nghĩ gì.
Trịnh Sở thậm chí không nhìn tới Trần Anh, anh chỉ đi thẳng đến vị trí của Long Môn Lệnh.
Nhìn thấy Trịnh Sở đi phía trước, Trần Anh lặng lẽ đi theo sau Trịnh Sở mà không nói một lời.
Những người có thế lực bên ngoài đại sảnh đều sững sờ.
Bọn họ thật sự không hiểu đã có chuyện gì xảy ra.
Trần Anh trước đó còn bộc lộ sát khí ngập trời đối với Trịnh Sở, không ngờ sau khi khói tan thì lại không còn một chút ý định công kích nào.
Có người suy đoán Trần Anh vì thích khuôn mặt của Trịnh Sở cho nên không nỡ giết anh.
Có rất nhiều người có cùng suy nghĩ, cho rằng Trần Anh thích loại đàn ông đẹp trai tỏa nắng như Trịnh Sở.
Cũng có một số người tỏ ra khinh thường, cho rằng Trần Anh đang đùa giỡn Trịnh Sở trong lòng bàn tay, chờ đến khi anh bước đến vị trí của Long Môn Lệnh thì sẽ ra tay hạ sát để anh phải chết trong đau đớn nhục nhã.
Trong một góc ở bên ngoài.
Có một người đàn ông trẻ tuổi mang kính râm, trên cổ đeo vòng vàng to bản, trên người mặc toàn hàng hiệu đắt tiền.
Khi nhìn thấy cảnh tượng trên màn hình, trong lòng hắn ta cảm thấy rất nghi hoặc, thật sự không hiểu Trần Anh định làm gì.
Đáng ra Trần Anh phải nghe theo lệnh của hắn ta.
Cho dù lệnh của hắn ta có ác ý hay không thực tế đến mức nào thì cô ta cũng phải ngoan ngoãn làm theo.
Hắn ta nhanh chóng đoán rằng Trần Anh đang muốn đùa giỡn với Trịnh Sở.
Có lẽ Trịnh Sở nghĩ rằng Trần Anh là thủ hạ của mình, kết quả lại bị giết ngược.
Nghĩ đến đây khóe miệng của hắn ta lại nhếch lên giễu cợt, cảm thấy Trần Anh bây giờ càng lúc càng thú vị, không còn đơn điệu nhàm chán như trước đây nữa.
Trong mật thất.
Trịnh Sở và Trần Anh một trước một sau giống như chủ tớ, càng ngày càng tiến gần hơn đến vị trí của Long Môn Lệnh.
Bọn họ bước đi rất thong thả, không hề vội vàng muốn đi lấy Long Môn Lệnh
Bằng không với thực lực của Trịnh Sở thì chỉ trong chớp mắt đã có thể đến được vị trí cất giấu Long Môn Lệnh rồi.
Đinh đinh đinh!
Có tiếng động lạ truyền đến từ phía sau.
Tiếng động lúc đầu rất nhỏ nhưng càng lúc càng trở nên lớn hơn.
Tuy rằng Trịnh Sở đã nghe thấy tiếng động lạ nhưng cũng không định quay lại xem thử, chỉ tiếp tục đi thẳng về nơi đặt Long Môn Lệnh.
Đúng lúc này lại có một tảng đá cao bằng nửa người xuất hiện từ phía sau Trịnh Sở, tốc độ vô cùng nhanh, trong nháy mắt đã đâm sầm về phía Trịnh Sở và Trần Anh.
Cảm nhận của Trịnh Sở rất nhạy bén, trong nháy mắt khi tảng đá xuất hiện thì anh đã dùng thần thức ra lệnh cho thân thể của Trần Anh tiến vào tư thế tấn công.
Sau khi Trần Anh nhận được lệnh của Trịnh Sở thì một luồng khí kình sắc bén đã từ bàn tay của cô ta bắn về phía tảng đá.
Ầm!
Tảng đá lớn vỡ nát thành vô số mảnh vụn nằm rải rác khắp nơi.
“Tốc độ phản ứng không tệ”, một người có nước da ngăm đen lên tiếng, trong khi bước đi thì xung quanh hắn ta được rất nhiều đá vụn bao phủ.
Lưu Quân nhìn Trịnh Sở cười nói: "Không ngờ thực lực của mày lại mạnh đến đến mức có thể tẩy não một võ giả cảnh giới hóa huyền".
Hắn ta đã phát hiện ra chuyện Trịnh Sở tẩy não Trần Anh, ánh mắt của Trần Anh lúc này đã dại ra, trống rỗng vô thần, không giống người có linh hồn.
Trịnh Sở nghe Lưu Quân nói vậy thì chỉ thản nhiên nói: "Vậy thì sao?"