“Được”, Trịnh Sở thấy Chu Minh quá kiêu căng ngạo mạn, nếu không dạy cho cậu ta một bài học thì nói không chừng sau này Tạ Phi Phi sẽ gặp nạn.
Ngay sau đó, một chiếc Audi A7 màu đen đã chạy tới.
Chu Trang Tiêu diện một bộ vest đắt tiền bước xuống xe cùng ba vệ sĩ mặc đồ đen.
Chu Minh nhìn thấy Chu Trang Tiêu tới thì liền hưng phấn nói: "Bác cả, là cái tên này đã hành hung cháu".
Chu Trang Tiêu nhìn theo hướng Chu Minh chỉ thì chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Trịnh Sở, không ngờ mày vẫn không sợ chết, lại dám hành hung cháu trai của tao".
Trịnh Sở nhìn Chu Trang Tiêu, thản nhiên nói: "Cháu trai của ông tự đâm đầu vào chỗ chết, không thể trách tôi được".
“Mày… mày đúng là hết sức ngông cuồng”, Chu Trang Tiêu nắm chặt tay, trên trán nổi gân xanh: "Mày cho rằng mày vẫn còn là cậu chủ nhà họ Trịnh hay sao? Mày bây giờ chẳng là cái thá gì cả, mày hiểu không?"
"Tôi có còn là cậu chủ nhà họ Trịnh hay không thì có liên quan gì đến việc tôi dạy cho các người một bài học?", Trịnh Sở vẫn chậm rãi nói giống như đang nói về một chuyện rất bình thường.
Đám vệ sĩ áo đen đứng bên cạnh Chu Trang Tiêu nghe thấy Trịnh Sở nói những lời ngông cuồng như vậy thì sắc mặt liền đỏ bừng vì tức giận.
Bọn chúng nhìn Trịnh Sở cảnh cáo nói: "Thằng nhóc khốn kiếp, dám nói chuyện với ông chủ của bọn tao như vậy, mày không muốn sống nữa sao?"
Chu Trang Tiêu còn muốn lên tiếng nói rằng các người không phải là đối thủ của Trịnh Sở, hãy đợi Trần đại sư tới dạy cho anh một bài học.
Kết quả ông ta còn chưa kịp mở miệng thì ba tên vệ sĩ đã cầm theo gậy bóng chày lớn từ trong xe xông về phía Trịnh Sở.
Chu Minh nhìn thấy cảnh này thì nét mặt liền lộ ra vẻ đắc ý, nghĩ rằng bây giờ Trịnh Sở chắc chắn sẽ bị đánh chết.
Cái tên này dám nói chuyện với bác cả của cậu ta như vậy, chẳng lẽ không biết những vệ sĩ bên cạnh bác cả của cậu ta đều là võ giả ám kình hay sao?
Chu Minh nhìn Trịnh Sở bằng ánh mắt đầy hằn học, chờ đợi ba võ giả ám kình xông tới hành hung anh.
Cậu ta sẵng giọng quát lên: "Trịnh Sở, mày dám nói chuyện với bác cả của tao bằng thái độ đó thì đây chính là kết cục của mày".
Lời nói vừa dứt thì gậy bóng chày trong tay của ba tên vệ sĩ đã sắp đập thẳng vào đầu Trịnh Sở.
Sức mạnh của ba võ giả ám kình là thứ mà người bình thường không thể so sánh được.
Chỉ cần ăn một gậy thì người bình thường chắc chắn sẽ bị chấn động não đến mức phải nằm trong phòng bệnh ít nhất nửa năm chứ đừng nói là cả ba người cùng ra tay.
Trịnh Sở nhìn thấy ba cây gậy bóng chày lớn trong tay ba tên vệ sĩ sắp sửa đánh vào đầu mình.
Nét mặt của anh vẫn bình thản như thường. Anh giơ tay phải lên dễ dàng cướp được một cây gậy bóng chày, sau đó liền đánh tới tấp vào người ba tên vệ sĩ.
Bang bang bang!
Trịnh Sở vung gậy bóng chày, lạnh lùng đánh mạnh vào người ba tên vệ sĩ.
Ba tên vệ sĩ trúng phải đòn công kích của Trịnh Sở thì liền cảm thấy da thịt như nứt toát cả ra, đồng loạt kêu lên thảm thiết như heo bị chọc tiết.
Trịnh Sở không dừng lại, anh tiếp tục vung gậy bóng chày đánh tới tấp khiến cho ba tên vệ sĩ đổ máu giàn giụa, nằm bẹp hấp hối.
Chu Minh còn đang hả hê chuẩn bị xem kịch hay, kết quả lại nhìn thấy Trịnh Sở ra tay tàn nhẫn với ba tên vệ sĩ thì liền hít sâu một hơi rồi run rẩy nói: "Bác cả, Trần đại sư đâu? Bác gọi Trần đại sư tới đi".
Cậu ta đã nhận ra rằng Trịnh Sở quá mạnh, ngay cả ba võ giả ám kình cũng không phải là đối thủ, chỉ có Trần đại sư mới có thể đối phó với anh.
Chu Trang Tiêu nhìn thấy sự tàn bạo của Trịnh Sở thì liền cau mày nói: "Trần đại sư đang bế quan, đến tối nay mới ra mặt".
Nói xong, ông ta nhìn về phía Trịnh Sở nói: "Trịnh Sở, lần trước mày đánh cả nhà tao thừa sống thiếu chết bọn tao còn chưa tìm mày trả thù, bây giờ mày còn muốn gì nữa?"
Chu Trang Tiêu đang muốn trì hoãn Trịnh Sở, đợi đến khi Trần đại sư xuất quan thì mới tính kế trả thù Trịnh sở một cách điên cuồng.
Chu Minh nghe Chu Trang Tiêu nói vậy thì trái tim như muốn bắn thẳng ra khỏi lồng ngực.
Cậu ta không ngờ rằng mình lại trêu chọc đến một nhân vật đáng sợ như vậy, một nhân vật đã từng đánh cả nhà bác cả thừa sống thiếu chết.
Trịnh Sở cười nói: "Cháu trai của ông ngông cuồng xông vào muốn đánh tôi, ông muốn tôi đứng yên cho hắn ta đánh mình sao?"
"Chuyện này...", Chu Trang Tiêu nghẹn lời, không biết nên nói thế nào.
Chu Minh nhìn thấy ngay cả bác cả của mình cũng không dám làm càn trước mặt Trịnh Sở thì làm sao cậu ta có thể tiếp tục tự phụ được nữa.
"Trịnh Sở, vừa rồi tôi chỉ đùa với anh thôi, anh đừng để ý".
Trịnh Sở vung tay tát vào mặt Chu Minh một cái, để lại dấu tay đỏ ửng trên mặt cậu ta rồi lãnh đạm nói: "Tao không đùa với mày".
Chu Minh đưa tay ôm khuôn mặt sưng đỏ, trong lòng oán hận nhưng không dám bùng phát, chỉ có thể chờ đến tối khi Trần đại sư xuất quan.
Hai cô gái mà Chu Minh ôm lúc trước nhìn thấy Trịnh Sở đáng sợ như vậy, ngay cả bác cả Chu Trang Tiêu của Chu Minh cũng không xem ra gì, liền cảm thấy kinh hãi không thôi.
Bọn họ nhìn Trịnh Sở, cố nặn ra nụ cười nói: "Chúng tôi còn có việc phải làm, chúng tôi đi trước được không?"
Nếu không được Trịnh Sở cho phép, bọn họ thậm chí còn không dám có ý nghĩ chạy trốn.
Bíp bíp bíp!
Điện thoại di động của Trịnh Sở đổ chuông.
Anh không để ý đến hai cô gái kia, chỉ nhìn xuống điện thoại thì thấy người gọi đến là Trần Điềm Điềm.
Trịnh Sở bắt máy rồi hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười của Trần Điềm Điềm, cô ấy nói: "Không có chuyện gì thì tôi không thể gọi cho cậu được sao?"
“Có thể”, Trịnh Sở nói ngắn gọn.
Trần Điềm Điềm cười nói: "Tối nay cậu có thể cùng tôi đi xem thi đấu không?"
Trịnh Sở không có hứng thú với bất kỳ trận đấu nào nên liền từ chối: "Tôi không có hứng thú xem thi đấu".
"Cậu đi với tôi đi mà. Tôi nghe nói rằng trận đấu này rất thú vị, đó là trận quyết đấu giữa những người đàn ông rất lợi hại".
Trịnh Sở không nói nên lời: "Nhưng cậu là con gái, cậu muốn đi xem làm gì?"
"Tôi... tôi cũng có hiểu biết một chút về nhiệt huyết của đàn ông đó, không được sao?", Trần Điềm Điềm bị câu nói của Trịnh Sở làm cho bực mình.
Trịnh Sở nói: "Được rồi, tôi đi với cậu".
Trần Điềm Điềm là một người tốt, trong thời gian Trịnh Sở lâm vào cảnh nghèo túng thì cô ấy cũng không đối xử tệ với anh, dù sao tối nay Trịnh Sở cũng không có việc gì làm, đồng ý đi cùng cô ấy cũng được.
"Tám giờ tối nay tôi chờ cậu ở cổng sân vận động Hương Lâm", Trần Điềm Điềm không ngờ Trịnh Sở sẽ đồng ý cho nên cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Trịnh Sở liếc nhìn đồng hồ, vẫn còn một chút thời gian trước tám giờ tối.