Mục lục
Nháp - Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn chỉ nhíu mày. Cô lo cho bản thân còn chưa xong, đâu còn tâm tư đi quan tâm người khác.

Trước kia đau lòng Mộ Tư là vì yêu, mà hiện tại anh ta chẳng còn là gì với cô cả.

Nhưng hiển nhiên Mộ Tư còn chưa rõ chuyện này, nếu không sẽ không tra tấn mình như vậy.

Sau khi cơm no rượu say, vợ chồng Hàn Tín và các bác sĩ quyền uy khác bắt đầu thảo luận về bệnh tình của Hàn lão gia.

Lăng Tiêu đẩy ghế đi ra bên ngoài.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn cái đĩa sạch sẽ trước mặt hắn, vừa rồi hắn chẳng ăn gì cả, nhưng lại uống không ít rượu.

Lăng Tiêu vẫn luôn như vậy, rất ít chạm vào đồ ăn bên ngoài, cho nên dù trở về khuya lơ khuya lắc mà bụng vẫn còn đói.

Nhìn bóng dáng của Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn cũng đi theo ra ngoài.

Mộ Tư nhìn vị trí trống bên cạnh, trong lòng cũng trở nên trống rỗng, khóe miệng nhếch lên ý cười chua xót.

Hiện tại trong mắt cô chỉ có Lăng Tiêu, cho dù anh ta uống nhiều đến mấy, thân thể khó chịu đến mức nào, ánh mắt cô cũng không dừng lại vì anh.

Rõ ràng ngày đó ở Cố gia, cô đã nói rất rõ ràng, rõ ràng anh đã quyết định chấp nhận, lựa chọn phụ trách với Bạch Tuyết, nhưng vừa thấy mặt, quyết tâm của anh liền bị cô dễ dàng làm dao động.

Anh muốn ép mình đừng để ý cô, đừng quan tâm cô, anh đã chọn Bạch Tuyết thì không nên đổi ý nữa.



Nhưng anh phát hiện mình căn bản không làm được...

Hoàn Hoàn, em nói cho anh biết, anh nên làm gì bây giờ?

“Lăng Tiêu.” Thịnh Hoàn Hoàn đi theo phía sau Lăng Tiêu, khẽ gọi hắn một tiếng.

Bước chân Lăng Tiêu không tạm dừng chút nào, hắn lao thẳng đến toilet, Thịnh Hoàn Hoàn theo sát phía sau, vào khoảnh khắc hắn đẩy cửa, cô duỗi tay ôm eo hắn từ phía sau: “Lăng Tiêu, chúng ta về nhà đi!”

Lăng Tiêu không nói cái gì, trực tiếp duỗi tay túm cô vào WC, quay người đè cô lên ván cửa, tay siết lấy mông cô...

Hơn mười phút sau, Lăng Tiêu mới rời khỏi người cô.

Quần áo Thịnh Hoàn Hoàn hỗn độn, kiệt sức dựa vào ván cửa, thân thể mảnh khảnh lung lay sắp đổ.

Môi cô bị rách, nhưng không phải bị Lăng Tiêu cắn.

Nhìn người đàn ông không chút gợn sóng sửa sang lại quần áo trước mắt, Thịnh Hoàn Hoàn cắn chặt môi mình, sợ mình nhịn không được bật khóc.

Rất nhanh, tay Thịnh Hoàn Hoàn lại bị túm chặt, cô sợ hãi mở to hai mắt muốn tránh né, Lăng Tiêu lại cưỡng chế tóm lấy cô: “Đừng nhúc nhích.”

Giọng nói của hắn còn mang theo chút khàn khàn sau khi động tình.



Thịnh Hoàn Hoàn không dám nhúc nhích, chỉ có thể cắn môi, nhắm hai mắt lại, tùy ý để hắn thò tay về hướng mình...

Thẳng đến hắn sửa sang lại váy áo cho cô, buông tay ra thì cô mới mở bừng hai mắt.

Lăng Tiêu đi đến bồn rửa tay, để nước lạnh chảy lên đôi tay thon dài mạnh mẽ của hắn, giọng nói khôi phục lạnh nhạt: “Chỉnh trang lại một chút, tôi chờ cô ở bên ngoài.”

Sau khi Lăng Tiêu rời khỏi, Thịnh Hoàn Hoàn kéo bước chân nặng nề đi tới trước bồn rửa tay, trong gương phản chiếu dáng vẻ lúc này của cô.

Lớp trang điểm của cô vẫn còn nguyên, môi lại bị cắn rách, có tơ máu thấm ra.

Cô lau tơ máu đi, lại tô son môi lên, sau đó sửa sang lại đầu tóc hỗn độn, trên mặt có thêm sự quyến rũ của đàn bà.

Nhìn chính mình trong gương, Thịnh Hoàn Hoàn bỗng cảm thấy bản thân thật đáng buồn...

Sau khi đi ra từ WC, Thịnh Hoàn Hoàn liền thấy Lăng Tiêu đứng dưới một tán cây phong, dáng vẻ lạnh lùng cấm dục kia hoàn toàn khác với người đàn ông như dã thú vừa rồi.

“Đi thôi.” Thấy Thịnh Hoàn Hoàn ra tới, Lăng Tiêu bước về hướng phòng.

Thịnh Hoàn Hoàn dừng bước: “Tôi muốn về nhà.”

Lăng Tiêu nói: “Đi vào chào hỏi một tiếng rồi về.”

Cô nói: “Tôi muốn về ngay.”

Trên mặt Lăng Tiêu xuất hiện chút lạnh lẽo: “Sợ bị người đàn ông kia thấy dáng vẻ hiện giờ của cô đến thế à?”

Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt nắm tay, không nhịn được mà nói: “Có liên quan gì đến anh ta? Vì sao anh nhất định phải liên tưởng tôi và anh ta với nhau, tôi đã nói với anh là tôi và anh ta đã kết thúc, tôi đã sớm không yêu anh ta, vì sao anh lại không tin?”

Cô là vợ hắn, cho dù hắn không yêu cô cũng đừng sỉ nhục cô như vậy trước mặt mọi người như vậy, cô là người, cô cũng có tôn nghiêm của mình.

“Là không yêu, hay là không dám?” Lăng Tiêu bước từng bước tới gần Thịnh Hoàn Hoàn: “Nhìn vào mắt tôi, trả lời tôi.”

Là không yêu, hay là không dám?

Đối mặt với cặp mắt đen như có thể nhìn thấu linh hồn, cổ họng Thịnh Hoàn Hoàn nghẹn lại.

Một lát sau, cô mới kiên định trả lời hắn: “Là không yêu.”

“Vậy vào cùng tôi.”

“...”

Khi cánh cửa lại bị đẩy ra, Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn một trước một sau đi đến.

Hai người vừa ngồi xuống, Đường Dật liền không đứng đắn thổi tiếng huýt sáo: “Thật kịch liệt, môi còn bị rách, Lăng Tiêu, anh thật không biết thương hoa tiếc ngọc.”



Lăng Tiêu bậc lửa châm điếu thuốc rồi ngậm trên môi, không giải thích gì.

Trong phòng đột nhiên trở nên an tĩnh đến đáng sợ, từng ánh mắt sắc bén làm Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy lưng như kim chích.

Người từng trải vừa nhìn liền biết vừa rồi cô và Lăng Tiêu đã làm cái gì.

Mộ Tư bên cạnh nhìn môi Thịnh Hoàn Hoàn sưng đỏ, váy đã nhăn nhúm, có thể thấy rõ được dấu hôn trên cổ, hai nắm đấm của anh ta vang lên “Răng rắc”.

Trong đầu anh ta không khỏi hiện ra hình ảnh cô và Lăng Tiêu thân mật, ghen ghét làm anh phát cuồng.

Mộ Tư đột nhiên đứng lên, bắt lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn, lôi kéo cô đi ra bên ngoài: “Anh đưa em về nhà.”

Anh đưa em về nhà.

Mộ Tư đã từng nói những lời này với cô vô số lần, lần nào cô cũng vui vẻ nhảy nhót, cười vô ưu vô lự, thuần túy tươi đẹp.

Chỉ có lần này, trái tim cô đã lạnh.

Về nhà, nhà nào?

Anh ta muốn đích thân đưa cô về Lăng Phủ sao?

“Buông tay.” Thịnh Hoàn Hoàn dùng sức ném tay Mộ Tư ra.

Mộ Tư uống hơi quá, bị Thịnh Hoàn Hoàn đẩy như vậy thì ngã vào vách tường, đau đến anh ta rầu rĩ rên lên một tiếng.

Anh ta cứng lại, lại nắm lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn, dùng giọng nói dễ nghe dịu dàng đáp: “Hoàn Hoàn, anh đưa em trở về, em về nhà với anh được không?”

Giọng nói Mộ Tư dịu dàng đến nao lòng, giống như một người đàn ông nói chuyện với cô gái mà mình thích, bất đắc dĩ lại cưng chiều: “Đừng quấy nữa em, trở về với anh được không?”

Đáy mắt Thịnh Hoàn Hoàn xẹt qua tia đau đớn dữ dội, tiếp theo bẻ từng ngón tay của anh ta ra: “Mộ tổng, mong anh tự trọng.”

Mộ Tư nhìn tay bàn trống rỗng, năm ngón tay từ từ siết chặt, trái tim đau đớn như bị lăng trì, làm anh ta khôi phục chút lý trí.


Trái cổ của anh ta lăn lộn vài vài, sau đó mới suy sụp nói: “Xin lỗi, là anh làm quá.”


Nói xong, Mộ Tư xoay người đi ra ngoài cửa.


Hàn phu nhân phức tạp liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái, lo lắng đuổi theo.


Mà từ đầu tới đuôi Lăng Tiêu chỉ lạnh lùng nhìn, giống như đang xem một trò khôi hài không có liên quan gì đến hắn.


Trái tim Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lẽo, nhưng đau đến mấy cũng không thể nói, chỉ cảm thấy bọn họ đều đáng buồn như nhau.


Mộ Tư đi rồi, trong phòng khôi phục im lặng.


Lăng Tiêu liếc nhìn Đường Dật một cái, bắt đầu nói đến chủ đề đêm nay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK