“Không buông tay đúng không!”
Nam Tầm duỗi tay ra, cầm lấy cái mâm trái cây trên bàn mà đập vào đầu anh, may mắn Diệp Sâm nhanh tay lẹ mắt: “Nam Tầm, em muốn mưu sát chồng à!”
Đánh không lại thì lấy cục đá, hành vi vô sỉ này vẫn giống năm đó y như đúc. Năm đó Diệp Sâm bị Nam Tầm đập một cái, đến bây giờ trên đầu vẫn còn một vết sẹo, cô đã sắp 30 tuổi rồi mà vẫn không thay đổi cái tính nết vô sỉ này.
Diệp Sâm nói xong thì trên tay lập tức dùng sức, giật lấy cái mâm rồi ném đi thật xa.
Nam Tầm giương nanh múa vuốt công kích Diệp Sâm: “Anh nói thêm câu nữa thì xem tôi có xé nát cái miệng của anh không.”
Chồng, con mẹ nói chứ mưu sát chồng. Người đàn ông này không chiếm lợi của cô thì sẽ chết à?
Diệp Sâm lập tức nắm lấy tay Nam Tầm, nhưng trên cổ vẫn bị móng tay cô cào ra hai vết máu, anh giận tím mặt: “Người phụ nữ chết tiệt, không cho em một bài học thì em nghĩ ông đây là con mèo bệnh.”
Diệp Sâm lập tức bắt lấy tay Nam Tầm, tay còn lại duỗi về hướng nách cô, dùng sức một cái đã ấn cả người cô lên sô pha, đè chặt lấy cô.
Đôi tay của Nam Tầm bị ấn ra sau đầu, thân thể bị đè nặng, chỉ có chân giãy giụa được một chút, nhưng rất nhanh cả chân cũng bị ấn xuống.
Tư thế nằm dưới này quá mập mờ, làm Nam Tầm thẹn quá thành giận, há mồm muốn cắn Diệp Sâm.
Diệp Sâm nắm lấy cằm cô, thở phì phò khàn khàn nhìn cô cười và nói: “Mấy năm em học ở trường quân đội đều học chút công phu mèo quào này à?”
Nam Tầm nói không nên lời, đây là lần đầu tiên sau bảy năm cô đánh nhau với người ta, còn thua thảm như thế, quả thực là không có sức phản kháng.
Đối với cô, đây là một loại sỉ nhục. Từ hồi nào cô trở nên yếu như thế?
“Thành thật?” Thấy rốt cuộc Nam Tầm cũng an phận, nhưng Diệp Sâm vẫn không muốn buông cô ra.
Nam Tầm tức giận trừng Diệp Sâm: “Anh đứng lên, tôi và anh lại đánh một trận.”
Diệp Sâm trêu chọc: “Lại kéo tóc cắn người?”
Nam Tầm nhớ tới hành vi đanh đá vừa rồi của mình sắc mặt lập tức đỏ lên: “Không phải anh cũng kéo tai tôi à? Chúng ta tám lạng nửa cân, đừng ai nói ai, mau buông tôi ra.”
Diệp Sâm phát hiện gương mặt cô hơi đỏ ửng, anh chống một tay trên sô pha, nhìn xuống cô từ trên cao, trong mắt lộ ra chút tà khí, môi mỏng nhếch lên trên: “Không bỏ đấy.”
Thấy Diệp Sâm nổi hứng chơi, Nam Tầm biết mình càng giãy giụa thì anh sẽ càng hưng phấn, không cẩn thận còn lau súng cướp cò.
Trai đơn gái chiếc, lỡ anh thật sự muốn làm gì thì cô căn bản tránh không thoát, mấy người ngoài cửa căn bản không trông cậy vào được.
Nam Tầm trầm mặc, bình tĩnh lại, trở về mục đích ban đầu: “Diệp Sâm, tôi thật sự không thích anh, hy vọng anh tôn trọng lựa chọn của tôi, dọn ra khỏi nhà tôi đi.”
Khóe miệng Diệp Sâm hơi hạ xuống.
Thấy anh chậm chạp không nói lời nào, Nam Tầm tiếp tục nói: “Hành vi bây giờ của anh đã làm rối loạn cuộc sống của tôi, tôi hy vọng anh lập tức ngừng lại, nếu không chúng ta không làm được cả bạn bè.”
“Ai muốn làm bạn bè với em?” Diệp Sâm cười lạnh, đôi mắt không đeo kính thâm thúy sắc bén, bàn tay thon dài lướt qua bên má bóng loáng của cô, quyến luyến vuốt ve: “Ngay từ cái nhìn đầu tiên tôi đã coi trọng em, nếu không em cho rằng năm đó vì sao tôi lại chịu ở nhà em chứ?”
“Diệp Sâm...”
“Tôi mong em nhiều năm như thế, chờ em nhiều năm như thế, em cho rằng tôi sẽ để em chạy?”
Đôi mắt lạnh lẽo của Diệp Sâm dần dần trở nên cực nóng, thâm tình cố chấp mà không nói lý lẽ: “Em đã nói sau khi ly hôn với Cố Nam Thành thì sẽ tới tai họa tôi cả đời, đã trêu chọc tôi xong mà giờ em muốn vỗ mông chạy lấy người?”
“Tôi chỉ nói đùa mà thôi.”
Người bình thường đều nghe ra mà đúng không?
“Em như vậy là bội tình bạc nghĩa.”
Tay Diệp Sâm chậm rãi dời từ má cô về phía cái cằm tinh xảo, ngón cái dừng lại môi dưới, nhẹ nhàng cọ xát, xúc cảm truyền đến từ lòng bàn tay làm anh yêu thích không nỡ buông tay, lưu luyến quên hết mọi thứ.
“Bởi vì một câu của em, tôi không làm cái gì cả mà đợi em tận bảy năm, giờ em nói với tôi đó chỉ là vui đùa?”
Nếu không phải vì những lời này của cô, anh sẽ mặc kệ cô và Cố Nam Thành ở bên nhau bảy năm?
“Vậy anh muốn thế nào?”
Nam Tầm thật muốn tát một cái chụp chết mình, vì sao cô lại nói những lời đó với tên điên này?
Diệp Sâm trả lời rất cường thế lại bá đạo: “Tôi muốn em làm người phụ nữ của Diệp Sâm này.”
Nam Tầm không chút do dự từ chối: “Không th...”
Chữ “thể” còn chưa kịp nói ra thì môi Diệp Sâm đã hạ xuống, cưỡng ép cô nuốt từ đó trở vào.
Nam Tầm nổi điên lên lại muốn cắn anh, nhưng lần này bị anh bóp lấy cằm, chỉ có thể mặc anh tùy ý đòi lấy.
Nụ hôn này giằng co thật lâu, thẳng đến Diệp Sâm cảm thấy mỹ mãn buông cô ra.
Nam Tầm tức đến khuôn mặt đỏ bừng, cắn răng rống giận: “Diệp, sâm.”
Nhìn gương mặt xinh đẹp thở phì phì và đôi môi bị anh hôn sưng đỏ của cô, ánh mắt Diệp Sâm trở nên sâu thẫm, vùi mặt vào bên gáy cô, tham lam hít mùi hương trên người cô: “Đừng lộn xộn, nếu không tôi lập tức làm em.”
Nghe tiếng hô hấp áp lực bên tai, cảm nhận được thân thể căng thẳng của anh, Nam Tầm vừa tức vừa bực, lại không dám lộn xộn nữa, đôi tay lại bị túm lấy, chỉ dám thể hiện ngoài miệng: “Nếu anh dám tôi sẽ giết anh.”
Diệp Sâm khẽ bật cười “Ha hả” hai tiếng.
“Anh cười cái gì?”
“Tôi thích dáng vẻ em thẹn quá thành giận, rồi lại không thể làm gì được tôi, thật đáng yêu.”
“Anh biến thái.”
“Làm người phụ nữ của tôi.” Diệp Sâm lại nói: “Để tôi ở chỗ này, tôi không chạm vào em.”
“Không có khả năng.”
Nếu đàn ông dựa vào được thì heo mẹ cũng biết lên cây. Vừa rồi lúc hôn cô, anh ta có được cô cho phép chưa?
“Vậy tôi lập tức ngủ em.” Diệp Sâm nguy hiểm nheo mắt lại, tay chui vào vạt áo cô.
Sắc mặt Nam Tầm trắng nhợt: “Diệp Sâm, đừng làm tôi hận anh.”
Thấy mặt Nam Tầm trắng bệch, Diệp Sâm biết cô thật sự không muốn, trong lòng vẫn kháng cự anh, cuối cùng tay anh dừng lại, đặt trên bụng cô không di chuyển nữa.
Qua thật lâu, hô hấp của Diệp Sâm mới bình tĩnh trở lại, rốt cuộc cũng buông Nam Tầm ra rồi đứng lên: “Đã khuya, hôm nay đến đây thôi.”
“Diệp Sâm.” Nam Tầm gọi anh lại: “Anh thật sự không dọn đi?”
Đôi chân thon dài của Diệp Sâm khựng lại, sau đó dùng tiếng đóng sầm cửa đáp lại cô.
Nam Tầm rất phẫn nộ lại không có cách nào, chỉ có thể gọi điện thoại báo cảnh sát...
Nếu cô từ bỏ như vậy thì đêm nay không phải uổng công vô ích sao!
Cảnh sát tới rất nhanh, đi cũng rất nhanh.
Lúc rời đi, chú cảnh sát lớn tuổi còn mắng Nam Tầm một trận: “Người yêu mâu thuẫn là chuyện thường tình, đừng động một chút là đuổi người đi, tổn thương lòng tự tôn đàn ông lắm, lỡ ngày nào đó cậu ta thật sự bỏ đi thì cô đi đâu tìm được người đàn ông tốt như thế?”
Nam Tầm tức đến nổ tung: “Anh ta thật sự không phải bạn trai của tôi, anh ta là biến thái.”
Người đàn ông tốt?
Chú cảnh sát, chú trông mặt mà bắt hình dong!
Cảnh sát nhìn người đàn ông đang ngồi trên sô pha xử lý công việc, cầm lấy ví tiền trên bàn rồi mở ra, bên trong có ảnh chụp chung của Nam Tầm và Diệp Sâm: “Cô nhìn xem, đã đặt ảnh chung trong ví tiền mà còn không phải bạn trai bạn gái?”
Nam Tầm duỗi tay ra, cầm lấy cái mâm trái cây trên bàn mà đập vào đầu anh, may mắn Diệp Sâm nhanh tay lẹ mắt: “Nam Tầm, em muốn mưu sát chồng à!”
Đánh không lại thì lấy cục đá, hành vi vô sỉ này vẫn giống năm đó y như đúc. Năm đó Diệp Sâm bị Nam Tầm đập một cái, đến bây giờ trên đầu vẫn còn một vết sẹo, cô đã sắp 30 tuổi rồi mà vẫn không thay đổi cái tính nết vô sỉ này.
Diệp Sâm nói xong thì trên tay lập tức dùng sức, giật lấy cái mâm rồi ném đi thật xa.
Nam Tầm giương nanh múa vuốt công kích Diệp Sâm: “Anh nói thêm câu nữa thì xem tôi có xé nát cái miệng của anh không.”
Chồng, con mẹ nói chứ mưu sát chồng. Người đàn ông này không chiếm lợi của cô thì sẽ chết à?
Diệp Sâm lập tức nắm lấy tay Nam Tầm, nhưng trên cổ vẫn bị móng tay cô cào ra hai vết máu, anh giận tím mặt: “Người phụ nữ chết tiệt, không cho em một bài học thì em nghĩ ông đây là con mèo bệnh.”
Diệp Sâm lập tức bắt lấy tay Nam Tầm, tay còn lại duỗi về hướng nách cô, dùng sức một cái đã ấn cả người cô lên sô pha, đè chặt lấy cô.
Đôi tay của Nam Tầm bị ấn ra sau đầu, thân thể bị đè nặng, chỉ có chân giãy giụa được một chút, nhưng rất nhanh cả chân cũng bị ấn xuống.
Tư thế nằm dưới này quá mập mờ, làm Nam Tầm thẹn quá thành giận, há mồm muốn cắn Diệp Sâm.
Diệp Sâm nắm lấy cằm cô, thở phì phò khàn khàn nhìn cô cười và nói: “Mấy năm em học ở trường quân đội đều học chút công phu mèo quào này à?”
Nam Tầm nói không nên lời, đây là lần đầu tiên sau bảy năm cô đánh nhau với người ta, còn thua thảm như thế, quả thực là không có sức phản kháng.
Đối với cô, đây là một loại sỉ nhục. Từ hồi nào cô trở nên yếu như thế?
“Thành thật?” Thấy rốt cuộc Nam Tầm cũng an phận, nhưng Diệp Sâm vẫn không muốn buông cô ra.
Nam Tầm tức giận trừng Diệp Sâm: “Anh đứng lên, tôi và anh lại đánh một trận.”
Diệp Sâm trêu chọc: “Lại kéo tóc cắn người?”
Nam Tầm nhớ tới hành vi đanh đá vừa rồi của mình sắc mặt lập tức đỏ lên: “Không phải anh cũng kéo tai tôi à? Chúng ta tám lạng nửa cân, đừng ai nói ai, mau buông tôi ra.”
Diệp Sâm phát hiện gương mặt cô hơi đỏ ửng, anh chống một tay trên sô pha, nhìn xuống cô từ trên cao, trong mắt lộ ra chút tà khí, môi mỏng nhếch lên trên: “Không bỏ đấy.”
Thấy Diệp Sâm nổi hứng chơi, Nam Tầm biết mình càng giãy giụa thì anh sẽ càng hưng phấn, không cẩn thận còn lau súng cướp cò.
Trai đơn gái chiếc, lỡ anh thật sự muốn làm gì thì cô căn bản tránh không thoát, mấy người ngoài cửa căn bản không trông cậy vào được.
Nam Tầm trầm mặc, bình tĩnh lại, trở về mục đích ban đầu: “Diệp Sâm, tôi thật sự không thích anh, hy vọng anh tôn trọng lựa chọn của tôi, dọn ra khỏi nhà tôi đi.”
Khóe miệng Diệp Sâm hơi hạ xuống.
Thấy anh chậm chạp không nói lời nào, Nam Tầm tiếp tục nói: “Hành vi bây giờ của anh đã làm rối loạn cuộc sống của tôi, tôi hy vọng anh lập tức ngừng lại, nếu không chúng ta không làm được cả bạn bè.”
“Ai muốn làm bạn bè với em?” Diệp Sâm cười lạnh, đôi mắt không đeo kính thâm thúy sắc bén, bàn tay thon dài lướt qua bên má bóng loáng của cô, quyến luyến vuốt ve: “Ngay từ cái nhìn đầu tiên tôi đã coi trọng em, nếu không em cho rằng năm đó vì sao tôi lại chịu ở nhà em chứ?”
“Diệp Sâm...”
“Tôi mong em nhiều năm như thế, chờ em nhiều năm như thế, em cho rằng tôi sẽ để em chạy?”
Đôi mắt lạnh lẽo của Diệp Sâm dần dần trở nên cực nóng, thâm tình cố chấp mà không nói lý lẽ: “Em đã nói sau khi ly hôn với Cố Nam Thành thì sẽ tới tai họa tôi cả đời, đã trêu chọc tôi xong mà giờ em muốn vỗ mông chạy lấy người?”
“Tôi chỉ nói đùa mà thôi.”
Người bình thường đều nghe ra mà đúng không?
“Em như vậy là bội tình bạc nghĩa.”
Tay Diệp Sâm chậm rãi dời từ má cô về phía cái cằm tinh xảo, ngón cái dừng lại môi dưới, nhẹ nhàng cọ xát, xúc cảm truyền đến từ lòng bàn tay làm anh yêu thích không nỡ buông tay, lưu luyến quên hết mọi thứ.
“Bởi vì một câu của em, tôi không làm cái gì cả mà đợi em tận bảy năm, giờ em nói với tôi đó chỉ là vui đùa?”
Nếu không phải vì những lời này của cô, anh sẽ mặc kệ cô và Cố Nam Thành ở bên nhau bảy năm?
“Vậy anh muốn thế nào?”
Nam Tầm thật muốn tát một cái chụp chết mình, vì sao cô lại nói những lời đó với tên điên này?
Diệp Sâm trả lời rất cường thế lại bá đạo: “Tôi muốn em làm người phụ nữ của Diệp Sâm này.”
Nam Tầm không chút do dự từ chối: “Không th...”
Chữ “thể” còn chưa kịp nói ra thì môi Diệp Sâm đã hạ xuống, cưỡng ép cô nuốt từ đó trở vào.
Nam Tầm nổi điên lên lại muốn cắn anh, nhưng lần này bị anh bóp lấy cằm, chỉ có thể mặc anh tùy ý đòi lấy.
Nụ hôn này giằng co thật lâu, thẳng đến Diệp Sâm cảm thấy mỹ mãn buông cô ra.
Nam Tầm tức đến khuôn mặt đỏ bừng, cắn răng rống giận: “Diệp, sâm.”
Nhìn gương mặt xinh đẹp thở phì phì và đôi môi bị anh hôn sưng đỏ của cô, ánh mắt Diệp Sâm trở nên sâu thẫm, vùi mặt vào bên gáy cô, tham lam hít mùi hương trên người cô: “Đừng lộn xộn, nếu không tôi lập tức làm em.”
Nghe tiếng hô hấp áp lực bên tai, cảm nhận được thân thể căng thẳng của anh, Nam Tầm vừa tức vừa bực, lại không dám lộn xộn nữa, đôi tay lại bị túm lấy, chỉ dám thể hiện ngoài miệng: “Nếu anh dám tôi sẽ giết anh.”
Diệp Sâm khẽ bật cười “Ha hả” hai tiếng.
“Anh cười cái gì?”
“Tôi thích dáng vẻ em thẹn quá thành giận, rồi lại không thể làm gì được tôi, thật đáng yêu.”
“Anh biến thái.”
“Làm người phụ nữ của tôi.” Diệp Sâm lại nói: “Để tôi ở chỗ này, tôi không chạm vào em.”
“Không có khả năng.”
Nếu đàn ông dựa vào được thì heo mẹ cũng biết lên cây. Vừa rồi lúc hôn cô, anh ta có được cô cho phép chưa?
“Vậy tôi lập tức ngủ em.” Diệp Sâm nguy hiểm nheo mắt lại, tay chui vào vạt áo cô.
Sắc mặt Nam Tầm trắng nhợt: “Diệp Sâm, đừng làm tôi hận anh.”
Thấy mặt Nam Tầm trắng bệch, Diệp Sâm biết cô thật sự không muốn, trong lòng vẫn kháng cự anh, cuối cùng tay anh dừng lại, đặt trên bụng cô không di chuyển nữa.
Qua thật lâu, hô hấp của Diệp Sâm mới bình tĩnh trở lại, rốt cuộc cũng buông Nam Tầm ra rồi đứng lên: “Đã khuya, hôm nay đến đây thôi.”
“Diệp Sâm.” Nam Tầm gọi anh lại: “Anh thật sự không dọn đi?”
Đôi chân thon dài của Diệp Sâm khựng lại, sau đó dùng tiếng đóng sầm cửa đáp lại cô.
Nam Tầm rất phẫn nộ lại không có cách nào, chỉ có thể gọi điện thoại báo cảnh sát...
Nếu cô từ bỏ như vậy thì đêm nay không phải uổng công vô ích sao!
Cảnh sát tới rất nhanh, đi cũng rất nhanh.
Lúc rời đi, chú cảnh sát lớn tuổi còn mắng Nam Tầm một trận: “Người yêu mâu thuẫn là chuyện thường tình, đừng động một chút là đuổi người đi, tổn thương lòng tự tôn đàn ông lắm, lỡ ngày nào đó cậu ta thật sự bỏ đi thì cô đi đâu tìm được người đàn ông tốt như thế?”
Nam Tầm tức đến nổ tung: “Anh ta thật sự không phải bạn trai của tôi, anh ta là biến thái.”
Người đàn ông tốt?
Chú cảnh sát, chú trông mặt mà bắt hình dong!
Cảnh sát nhìn người đàn ông đang ngồi trên sô pha xử lý công việc, cầm lấy ví tiền trên bàn rồi mở ra, bên trong có ảnh chụp chung của Nam Tầm và Diệp Sâm: “Cô nhìn xem, đã đặt ảnh chung trong ví tiền mà còn không phải bạn trai bạn gái?”