Mục lục
Nháp - Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Ý trên mặt chữ đấy, dù sao chuyện này mới xảy ra thôi, ai mà biết người chủ mưu phía sau là ai, cho nên tất cả mọi người ở đây đều có hiềm nghi. Còn nữa, cô đã sớm không phải người của Vũ Yến, Vũ Yến không có nghĩa vụ thay cô trông giữ xe, hiện tại toàn bộ xe đều bị côn đồ đập phá, cô muốn tìm ai bồi thường? Được thôi, tìm đám côn đồ kia đi.”

Trần Phỉ Phỉ tức đến mặt mày xanh mét: “Thịnh Hoàn Hoàn, đoàn xe Vũ Yến còn chưa đến phiên cô nói chuyện, xin đứng xa tôi ra một chút, kêu Lý Hưng Hoài đi ra cho tôi.”

Thịnh Hoàn Hoàn ưu nhã mỉm cười: “Xin lỗi, hiện tại tôi là phó đội trưởng của Vũ Yến, nói cách khác, tôi cũng có quyền xử lý chuyện của cô.”

“Cô? Chủ của Vũ Yến?” Trần Phỉ Phỉ khiếp sợ chỉ vào Thịnh Hoàn Hoàn, bỗng nghĩ đến chuyện Lý Hưng Hoài từ chối Vu Quang, cô ta buột miệng thốt ra: “Là cô, cô mua miếng đất này của Vũ Yến.”

Nói xong câu này, Trần Phỉ Phỉ mới nhận ra mình nói lỡ.

Thịnh Hoàn Hoàn cười như không cười mà nhìn cô ta, ánh mắt sáng đến đáng sợ: “Sao cô biết đội trưởng Lý muốn bán đất?”

Trần Phỉ Phỉ bất giác nhìn đi chỗ khác: “Đồng đội Vũ Yến nói cho tôi biết, thế nào, không được sao?”

Quả nhiên có liên quan đến cô ta, nếu là đồng đội nói thì vì sao cô ta lại chột dạ?

Vừa rồi Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa xác định, hiện tại đã chắc nịch.

Nụ cười của Thịnh Hoàn Hoàn vụt tắt, ghé vào bên tai cô ta và nói: “Trần Phỉ Phỉ, cô không thích hợp nói dối, tốt nhất là cô không tham dự chuyện này, nếu không bác cả Trần Văn Hưng chính là kết cục của cô.”

Trần Phỉ Phỉ không chút yếu thế, âm u mà nói: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô đừng đắc ý quá sớm, cô cho rằng miếng đất Vũ Yến này dễ lấy lắm sao? Cô có biết bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm nó không?”

Thịnh Hoàn Hoàn khẽ nhướng mày, khí chất xinh đẹp lạnh lẽo: “Ai nói với cô là tôi mua miếng đất này?”

“Trừ cô ra thì còn ai nữa?”

“Tôi chỉ có thể nói cho cô, hiện tại cô nên lo lắng cho đám người giở trò quỷ sau lưng, cả cô nữa, ai tham dự chuyện hôm nay đều đừng mơ trốn thoát.”

Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đi về hướng một cảnh sát, chỉ vào Trần Phỉ Phỉ và nói: “Anh cảnh sát, tôi hoài nghi cô kia có liên quan đến chuyện hôm nay.”

Cảnh sát nghiêm túc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Xin nói rõ nguyên nhân cô hoài nghi.”

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nói: “Cô ta và đoàn xe đã xảy ra mâu thuẫn, gom tiền xong liền rời khỏi đoàn xe, thế mà lại đặt hai chiếc xe mấy trăm vạn không lấy đi, ngày hôm qua mới cãi nhau với đội trưởng Lý xong, hôm nay đám côn đồ liền đến đập phá đoàn xe.”

Sắc mặt Trần Phỉ Phỉ từ xanh chuyển sang trắng, tức giận chỉ vào Thịnh Hoàn Hoàn: “Cô đừng ngậm máu phun người.”

Thịnh Hoàn Hoàn cười lạnh, phun cô đó, làm gì được tôi?

Phắn đi, bà đây không muốn chơi với cô!

Cảnh sát lập tức đi đến chỗ Trần Phỉ Phỉ: “Xin hỏi cô tên là gì?”



Trần Phỉ Phỉ lập tức kêu oan: “Anh cảnh sát, cô ta vu oan cho tôi.”



Cảnh sát hỏi: “Trong mấy chiếc xe bị đập phá có hai chiếc là của cô?”

Trần Phỉ Phỉ nói: “Đúng, nhưng...”

Cảnh sát không nghe cô ta giải thích, lại hỏi: “Hôm qua cô có cãi nhau với người phụ trách của đoàn xe?”

Trần Phỉ Phỉ nói: “Không có cãi, chỉ xảy ra chút mâu thuẫn thôi.”

Cảnh sát gật đầu và nói: “Vậy được rồi, chỉ dựa vào hai điểm trên, hoài nghi của cô gái kia thật sự có căn cứ, làm phiền cô theo chúng tôi trở về cục cảnh sát một chuyến.”

Sắc mặt Trần Phỉ Phỉ trầm xuống, giận không thể át: “Anh cảnh sát...”

Cảnh sát lạnh giọng cắt ngang lời cô ta nói: “Yên tâm, chỉ ghi chép khẩu cung mà thôi.”

Trần Phỉ Phỉ trở nên rất nôn nóng: “Anh cảnh sát...”

Thái độ của cảnh sát lập tức trở nên cứng rắn: “Thưa cô, xin hãy phối hợp cảnh sát phá án.”

“...”

Trần Phỉ Phỉ thật không ngờ mình hùng hổ đi tới, chưa làm được gì đã bị Thịnh Hoàn Hoàn đẩy vào cục cảnh sát chỉ sau mấy câu.

Cô ta càng không ngờ, bọn họ vất vả lăn lộn một hồi, kết quả miếng đất mà Vu Quang hao hết tâm tư muốn có được lại bị vợ chồng Thịnh Hoàn Hoàn hớt tay trên.

Trần Phỉ Phỉ thật hận: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô giỏi lắm!”

Chúng ta chờ xem!

Còn hai tên phản đồ Mã Chí Viễn và Roger cũng bị cảnh sát mang đi.

Công ty tài trợ còn muốn tìm Lý Hưng Hoài, lúc này tài xế của Lăng Tiêu đưa cho luật sư của đối phương một tấm danh thiếp: “Đây là luật sư cá nhân của Lý Hưng Hoài, có việc gì xin nói chuyện với luật sư, đồng hành dễ giao lưu hơn.”

Đó là luật sư cấp cao của Lăng thị, kiện mười vụ thì thắng chín vụ.

Luật sư của đối phương vừa nhìn thấy cái tên trên danh thiếp thì sắc mặt lập tức trắng bệch: “Xem như ông lợi hại.”



Vừa dứt lời, anh ta đã dẫn vài người đi vào xem xe.

Không bao lâu sau, xe chở tiền được hai chiếc xe cảnh sát bảo vệ chạy tới ngoài cửa Vũ Yến, dưới sự giám sát của cảnh sát, họ thuận lợi hoàn thành hoàn trả và bồi thường.

Tiếp theo người của Liên đoàn Ô tô cũng tới.

Trải qua giám định, hai chiếc đua xe của Trần Phỉ Phỉ chỉ bị hao tổn xác ngoài nghiêm trọng, thứ thật sự đáng giá cũng không hư hao, tổng chi phí tổn thất khoảng 200 vạn.

Cuối cùng trải qua thương lượng, hai bên quyết định mỗi bên gánh vác một nửa, dù sao cả hai đều có trách nhiệm, vì thế Vũ Yến đền 100 vạn cho công ty tài trợ.

Kỳ thật chủ yếu chính là thời gian cấp bách, tháng sau là cuộc thi quốc tế, mọi người đều không muốn lãng phí thời gian và tâm tư vào chuyện này, có thể giải quyết riêng thì giải quyết cho xong.

Sau khi bồi thường, công ty tài trợ đã lôi xe đi.

Lúc này đã qua một buổi sáng, nhìn những chiếc xe bị hủy và vài người ít ỏi còn lại, tâm tình mọi người đều trở nên suy sụp.

Trải qua chuyện trong buổi sáng hôm nay, Vũ Yến như phải làm lại từ đầu, Vũ Yến vốn đã xuống dốc, hiện giờ tiền đồ càng mờ mịt.

Trong văn phòng, dưới sự chứng kiến của luật sư hai bên, Lý Hưng Hoài và đại diện của Lăng Tiêu đã ký hợp đồng, lập tức có hiệu lực.

Khi Thịnh Hoàn Hoàn và đám người Lý Hưng Hoài đi vào bãi đua xe lần nữa thì nhìn thấy từng gương mặt mất mát.

Cao Dương cảm thán: “Không ngờ chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủn mà chúng ta chỉ còn lại mấy người.”

Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Người có thể nhận thêm sau, với tình hình hiện tại của chúng ta, tay đua chỉ cần chất lượng không cần số lượng, người càng ít lại càng tốt.”

Lý Hưng Hoài cũng nói: “Tiểu Hoàn nói rất đúng, hiện tại đoàn xe chúng ta có tài chính, trong ngắn hạn sẽ không nhận học viên nữa, chúng ta có thể tập trung chuẩn bị cho cuộc thi quốc tế, Vũ Yến sẽ bước vào một hành trình hoàn toàn mới.”


Vũ Yến vẫn là Vũ Yến, cho dù có thêm một cổ đông, nhưng đây đã là kết quả tốt nhất đối với Lý Hưng Hoài và Vũ Yến.


Thịnh Hoàn Hoàn nhìn từng gương mặt mất mát, sải bước đi đến trước một chiếc xe bị đập phá, đôi chân thon dài nâng lên, lập tức đứng ngay trên đầu xe.


Mọi người bất giác nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn.


Thịnh Hoàn Hoàn nhếch môi đỏ lên, trong giọng nói uyển chuyển mang theo sự tự tin và kiên định đối với tương lai tốt đẹp: “Mọi người đừng nhụt chí, Hoa Hạ chúng ta có thành ngữ gọi là tuyệt địa trùng sinh, tôi tin hôm nay không phải hồi kết, mà là một khởi điểm hoàn toàn mới của Vũ Yến.”


“Nói thì dễ, hiện tại đoàn xe chỉ còn lại hai tay đua.” Không biết là ai mà nói ra một câu làm người ta uể oải như vậy.


“Nhiều người nhất định hữu dụng sao?” Thịnh Hoàn Hoàn hỏi lại một câu.


Không ai có thể phản bác cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK