Nếu anh ta có thể sớm nghĩ ra điều này thì có lẽ mọi chuyện sẽ không đi đến bước đường không thể cứu vãn như vậy.
Bạch Băng dần dần buông cổ áo Mộ Tư ra, lại ngồi xuống sô pha, giọng nói từ phẫn nộ biến thành bất đắc dĩ: “Cậu còn không rõ sao, Thịnh Hoàn Hoàn đã kết hôn, cậuvà cô ta đã không có khả năng.”
Mộ Tư nghĩ đến hình ảnh nhìn thấy ở Lăng gia vào buổi sáng hôm nay thì đau khổ nhắm mắt lại, thật lâu không thể mở miệng.
Bạch Băng nhìn gương mặt tái nhợt mỏi mệt của Mộ Tư, lửa giận trong lòng cũng dần dần tắt: “Cái nên nói tôi đã nói rồi, hy vọng cậu biết rõ ai mới là người cậu thật sự nên bảo vệ.”
Nói xong, Bạch Băng đứng lên rồi rời khỏi phòng khách.
Mộ Tư ngồi ở đó hồi lâu vẫn không nhúc nhích, hai câu nói cuối cùng của Bạch Băng luôn quanh quẩn bên tai anh ta.
Không biết qua bao lâu, Mộ Tư mới đứng lên.
Anh ta đi đến phòng Bạch Tuyết, đẩy cửa bước vào.
Bạch Tuyết đã ngủ rồi, cô ôm một con gấu trong ngực, thân thể cong lại, tư thế ngủ này thể hiện cô không có cảm giác an toàn.
Mộ Tư đi qua ngồi xuống, nhìn cô gái trước mắt.
Anh ta luôn đau lòng cho Bạch Tuyết, vì thế mỗi lần đối mặt với Thịnh Hoàn Hoàn sống an nhàn sung sướng thì sẽ bất giác nhớ tới cô ta, trong lòng tràn ngập bài xích với Thịnh Hoàn Hoàn.
Nghĩ đến những câu nói cuối cùng của Bạch Băng, Mộ Tư duỗi tay vén sợi tóc trên mặt Bạch Tuyết ra sau tai, lộ ra một khuôn mặt sạch sẽ trong trẻo.
Tuy rằng gương mặt này không đẹp bằng Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng cũng hết sức đáng yêu, trong trẻo đơn thuần, làm người ta bất giác sinh ra ý muốn bảo vệ.
Anh ta luôn cho rằng mình thích Tuyết Nhi.
Nhưng không biết từ khi nào, anh ta lại cầm lòng không đậu mà quan sát nhất cử nhất động của Thịnh Hoàn Hoàn. Hành động này làm anh vừa áy náy lại phẫn nộ, chỉ có thể đẩy Thịnh Hoàn Hoàn ra xa hơn. Bởi vì làm vậy mới có thể giúp anh giữ được lý trí.
Hiện tại, rốt cuộc anh ta đã hoàn toàn đẩy cô ra xa như ước nguyện!
Nhưng người đau đớn lại là chính mình!
Mộ Tư không ngờ mình vừa rời đi một tuần mà Thịnh Hoàn Hoàn đã gả cho người khác, không cho anh chút cơ hội cứu vãn nào nữa.
Nhưng nếu cô không kết hôn thì phải tới khi nào anh ta mới có dũng khí đối mặt với tình cảm mình chôn sâu dưới đáy lòng kia?
Ở Mỹ, anh ta đã cầu hôn Bạch Tuyết.
Trở về nước, nếu không nghe tin cô kết hôn thì có lẽ anh còn chưa thấy rõ trái tim mình nhanh như vậy.
Hai người ở bên nhau lâu như vậy, rất nhiều thứ đã trở thành một thói quen, cho dù cô không lấy chồng, không bao lâu nữa anh ta cũng sẽ phát hiện cô quan trọng đến mức nào.
Có lẽ qua thêm nửa tháng, có lẽ chỉ cần vài ba hôm, anh ta có thể nhận ra tình cảm của mình đối với cô.
Nhưng cô lại cố tình lựa chọn cách thức tàn nhẫn nhất, trực tiếp moi tim anh ra rồi đặt quả tim đẫm máu đó trước mặt anh.
Cô dùng cách tàn nhẫn nhất để hoàn toàn kết thúc quan hệ giữa bọn họ.
Thời gian 6 năm, tình cảm 6 năm, từ đây tan thành mây khói.
Nhìn gương mặt trước mắt, Mộ Tư nhớ tới Thịnh Hoàn Hoàn đã gặp vào buổi sáng hôm nay ở Cố gia, cô gầy rất nhiều, lại đẹp đến rung động lòng người.
Vẻ đẹp mà anh từng có thể giơ tay là với tới, nay đã không còn thuộc về anh nữa rồi.
Mà cô gái nằm trước mặt anh lại là phần trách nhiệm mà anh không thể thoái thác.
Nên gánh vác trách nhiệm của một người đàn ông, hào phóng chúc phúc cô và Lăng Tiêu, hay là tìm mọi cách để cô trở lại bên cạnh mình?
Nếu anh lựa chọn Thịnh Hoàn Hoàn, cuối cùng sẽ rơi vào kết cục chúng bạn xa lánh, thậm chí sẽ mất đi tất cả mọi thứ của hiện tại.
Nhưng vậy cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là, có lẽ cuối cùng anh mất đi tất cả, cô cũng chưa chắc sẽ trở lại bên cạnh anh!
Nếu là kết cục như vậy, còn không bằng hiện tại gánh vác trách nhiệm với Bạch Tuyết như một người đàn ông, chúc phúc cô và Lăng Tiêu.
Vậy thì anh còn có thể giữ lại một chút tôn nghiêm, có thêm một chút tiêu sái.
Lý trí nói cho Mộ Tư, anh nên buông tay.
Nhưng đau đớn trong lòng lại nhắc nhở anh không nỡ đến mức nào, không cam lòng đến mức nào.
Chúc phúc, hay là tranh đoạt...
Giờ khắc này, Mộ Tư do dự.
Trong lúc nội tâm Mộ Tư đang hết sức mâu thuẫn, Bạch Tuyết bị ác mộng tra tấn thét lên chói tai: “Đừng, đừng đánh tôi... Đừng đánh tôi... anh Mộ Tư cứu em, đau quá đừng...”
Tiếng thét sợ hãi chói tai của Bạch Tuyết kéo lý trí của Mộ Tư trở về.
Anh ta an ủi Bạch Tuyết hồi lâu cô mới thoát khỏi cơn ác mộng, hô hấp dần dần vững vàng lại, trên trán đã ứa đầy mồ hôi.
Vì giãy giụa, áo ngủ trên người Bạch Tuyết trễ xuống vai, lộ ra một mảng da thịt, vết sẹo trên đó làm hai mắt và trái tim Mộ Tư đau đớn.
Giờ khắc này, trong lòng Mộ Tư đã có đáp án.
Thịnh Thế Danh Môn
Đêm nay là Lăng Kha mời cơm, mọi người rất vui vẻ nên uống không ít rượu.
Khi trở về, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy Lăng Tiêu, hắn và Lam Nhan cùng đi ra từ một gian phòng, nhìn dáng vẻ cũng là tới nơi này dùng cơm.
Hôm nay Lăng Tiêu mặc một bộ tây trang màu xanh, nhìn rất chỉnh tề và cao quý, ngũ quan anh tuấn, vô hình trung mang đến cho người ta cảm giác rất áp lực, không giận đã oai.
Mà Lam Nhan bên cạnh hắn thì mặc một chiếc váy dài ôm người, tôn lên vóc dáng mềm mại lả lướt hấp dẫn, mắt to miệng nhỏ, tóc dài ngang vai, tinh xảo lại thanh nhã.
Phía sau hai người còn có một đoàn vệ sĩ đi theo.
Tổ hợp này vừa xuất hiện đã lập tức trở thành tiêu điểm.
Hiển nhiên Lăng Tiêu cũng nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng hắn vờ như không quen biết cô, mang theo một đám vệ sĩ mặt không cảm xúc đi qua trước mặt cô.
Lăng Tiêu lúc này và hồi sáng hoàn toàn như hai người khác nhau. Nhưng như vậy lại càng phù hợp phong cách ngày thường của hắn, buổi sáng hôm nay chỉ là nhất thời hứng khởi đúng không?
Mao Tuấn nhận ra Lam Nhan, kích động chỉ vào người vừa đi qua mà kêu: “Lam Nhan, mau xem, là đại minh tinh Lam Nhan kìa!”
Hiển nhiên Lữ Nguyên Lãng cũng rất mê gái, kích động không thôi: “Thật xinh đẹp, người thật còn đẹp còn gầy hơn trên TV nữa.”
Nữ kế toán Văn Tuệ của đoàn xe bị Lăng Tiêu hấp dẫn, mãi đến khi hắn đi qua, hai mắt cô ta vẫn không dời khỏi bóng dáng của hắn, ánh mắt gần như si mê.
Cô ta kéo kéo Thịnh Hoàn Hoàn bên cạnh và hỏi: “Hoàn Hoàn, cô quen người đàn ông kia không, có phải anh ấy chính là ông lớn sau lưng Lam Nhan, ôi chao... trông bảnh trai quá đi!”
Văn Tuệ vừa nói ra lời này thì tất cả mọi người đều nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn.
Trong mắt bọn họ, Thịnh Hoàn Hoàn là tiểu thư đứng đầu Hải Thành, nên quen biết tất cả phú hào Hải Thành.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn đôi nam nữ được một đám vệ sĩ vây quanh đi vào thang máy, không nhanh không chậm, không nóng không lạnh mà trả lời: “Không quen biết.”
Vừa dứt lời, Lăng Tiêu quay đầu lại nhìn cô một cái, khóe miệng hiện ra ý cười rất tà khí, nhưng trong đáy mắt lại không có ý cười, đột nhiên làm người ta cảm thấy sau lưng phát lạnh.
Cũng may sau đó bóng dáng hắn đã biến mất trong thang máy.
Lúc tiến vào thang máy, Thịnh Hoàn Hoàn thấy Lam Nhan đưa tay về phía cánh tay Lăng Tiêu...
Không biết có phải ảo giác của Thịnh Hoàn Hoàn hay không, cô cảm thấy vào lúc bước vào thang máy, hình như Lam Nhan có nhìn thoáng qua cô, nhưng lại không giống như đang nhìn cô.