Mục lục
Nháp - Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch quản gia và Đường Nguyên Minh đối mặt.

Bạch quản gia gật đầu với Đường Nguyên Minh: “Đường thiếu.”

Ánh mắt Đường Nguyên Minh dừng lại trên người Bạch quản gia, khoảnh khắc đó Bạch quản gia cảm thấy như có một tảng đá nặng nề đè trên người mình, làm ông có ảo giác như sắp thở không nổi.

Đó là khí thế đến từ một quân nhân giết chóc quả quyết.

Dù sao Bạch quản gia cũng không phải Lăng Tiêu, ông chỉ là một người hầu, ông biết mình không cần thiết phân cao thấp với Đường Nguyên Minh nên đành rũ mắt xuống, lễ phép cười cười.

Đường Nguyên Minh cũng không làm khó ông, chỉ liếc nhìn một cái rồi rời đi.

Áp lực vô hình trong lòng Bạch quản gia kia cũng theo đó mà buông lỏng.

Sau khi đi vào, Bạch quản gia biểu lộ mục đích đến đây với Thịnh phu nhân, Thịnh phu nhân nghe xong chỉ hỏi một câu: “Vì sao Lăng Tiêu không đích thân đến đón?”

Bạch quản gia cười cười: “Phu nhân, hiện tại thiếu gia nhà tôi đang nổi nóng”

Thịnh phu nhân vừa nghe thì rất lo lắng: “Xảy ra chuyện gì?”

“Còn không phải tức giận thiếu phu nhân uống rượu mà không gọi điện thoại cho ngài ấy trước, vệ sĩ lại không đón được người, phí công lắm mới biết thiếu phu nhân được Đường đại thiếu đưa đi, cho nên hiện tại còn rất giận.”

Lời này của Bạch quản gia nghe thế nào cũng như Lăng Tiêu đang ghen.

Tức giận tức là để ý, Thịnh phu nhân nghe xong lại nhẹ nhàng thở ra.

Lúc bị Thịnh phu nhân đánh thức, Thịnh Hoàn Hoàn còn mơ hồ, bị Bạch quản gia đỡ xuống lầu, lên xe rồi lại tiếp tục ngủ.

Trở lại Lăng gia, Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa tỉnh.

Bạch quản gia bảo hai người hầu sức lực khá lớn đỡ Thịnh Hoàn Hoàn xuống, lần này Thịnh Hoàn Hoàn đã tỉnh, cô nhìn biệt thự trước mắt một cái, bất mãn nói thầm: “Sao lại là nơi này, tôi ghét nơi này.”

Bạch quản gia nghe xong lời này thì vội nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu phu nhân, về sau đừng nói mấy câu này nữa.”

Nếu như bị thiếu gia nghe được, lại không biết sẽ trừng phạt cô như thế nào.

Lăng Tiêu ngồi trong phòng ngủ chính, vẻ mặt vẫn âm trầm như lúc Bạch quản gia rời đi.

Bạch quản gia cẩn thận nhìn hắn và hỏi: “Thiếu gia, Thịếu phu nhân uống say, để cô ấy trở về phòng nghỉ ngơi được không?”



Lăng Tiêu trầm mặc nhìn Bạch quản gia và Vinson đứng ở cửa, ánh mắt sắc bén như đao.

Vinson tự biết thất trách, đang quỳ một gối dưới đất.

Rốt cuộc tầm mắt của Lăng Tiêu cũng dừng lại trên người Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh Hoàn Hoàn cũng mở to mắt đánh giá hắn, bỗng nhiên thẹn thùng cười, đẩy hầu gái ra nhào tới chỗ hắn.

Lăng Tiêu không hề phòng bị, bị cô đè trên sô pha thì ngơ cả ra, sắc mặt càng âm trầm lạnh lẽo, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cô.

Thịnh Hoàn Hoàn không phát hiện nguy hiểm mà nâng mặt Lăng Tiêu lên, mở to mắt nghiêm túc đánh giá, còn tấm tắc nói: “Đẹp trai quá, có người nào từng nói anh rất đẹp mắt không?”

Nói xong còn nuốt nuốt nước miếng, chỉ thiếu điều không nhỏ nước dãi lên khuôn mặt tuấn tú của Lăng Tiêu.

Trái tim Bạch quản gia siết lại: “Thiếu phu nhân...”

Hai người hầu cũng trừng lớn mắt.

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn hoàn toàn là một nữ lưu manh háo sắc, đâu còn chút đoan trang hiền thục nào đáng nói?

Thịnh Hoàn Hoàn nâng mặt Lăng Tiêu lên, càng xem càng thích, hung hăng mà hôn lên mặt hắn mấy cái, nói chuyện rất giống một nữ vương khí phách: “Nghe này anh kia, từ nay về sau, anh là của tôi, phải ngoan ngoãn nghe lời, tôi kêu anh đi hướng Đông thì tuyệt đối không được đi hướng Tây, nghe rõ không?”

Nói xong, cô còn không chút nhã nhặn mà ợ hơi rượu một cái.

Không được Lăng Tiêu đáp lại, Thịnh Hoàn Hoàn vỗ vỗ mặt hắn: “Không chịu hả? Tôi cảnh cáo anh, nếu không ngoan ngoãn nghe lời thì cút ra Lăng gia cho tôi, nghe không?”

Mọi người không dám thở mạnh, thiếu phu nhân đang coi mình là thiếu gia bọn họ!

Bạch quản gia không dám nhìn sắc mặt Lăng Tiêu đã đáng sợ đến mức nào, căng da đầu nói: “Thiếu gia, không thì dẫn thiếu phu nhân đi ra ngoài tỉnh rượu trước đã?”

“Ồn muốn chết, cút đi.” Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên tức giận trừng bọn họ.

Mọi người ngơ ngác nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, vẻ mặt lúc này của cô giống y như Lăng Tiêu, khí thế cũng tương tự.

Thấy những người trước mặt thờ ơ, Thịnh Hoàn Hoàn cầm lấy cái ly trên bàn ném mạnh xuống chân bọn họ: “Còn chưa cút?”

Bạch quản gia nhảy dựng lên, ông đánh giá Lăng Tiêu một cái, tiếp theo thì đưa mắt ra hiệu với người hầu, ba người lập tức lui nhanh ra ngoài.

Chỉ một lát sau, trong phòng chỉ còn Thịnh Hoàn Hoàn ngồi khóa chặt trên người Lăng Tiêu.

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức thu lửa giận, như con cún con nép vào lòng Lăng Tiêu cọ cọ, miệng còn nỉ non: “Anh phải ngoan ngoãn, đừng chọc tôi tức giận biết không?”

Nói xong, cô tìm một vị trí thoải mái rồi lại nhắm mắt lại.



Toàn thân Lăng Tiêu cứng đờ, ngửi thấy mùi khói và rượu trên người Thịnh Hoàn Hoàn, khuôn mặt tuấn tú đen đến mức có thể ép ra mực.

Không bao lâu sau, một chậu nước đá rót thẳng xuống đầu Thịnh Hoàn Hoàn. Thịnh Hoàn Hoàn đang ngủ mê mang hét lên một tiếng, lập tức tỉnh táo không ít.

Cô phát hiện mình đang nằm trong bồn tắm, Lăng Tiêu đứng bên cạnh đang âm trầm nhìn cô, trên tay còn cầm một cái chậu rửa mặt.

Cô ngơ ngác ngồi dậy, tủi thân lại đáng thương nhìn Lăng Tiêu, tựa như một con gà chật vật rớt vào nồi canh.

“Tỉnh táo chưa?” Lăng Tiêu lạnh nhạt nhìn xuống cô.

Thịnh Hoàn Hoàn lau lau nước trên mặt, đáng thương gật gật đầu: “Thực xin lỗi, tôi không nên lén uống rượu một mình, tôi nên chừa chút cho anh, tôi quá ích kỷ.”

Nói xong, cô còn chảy hai hàng nước mắt hối hận.

Lăng Tiêu: “...”

Con mẹ nó đây là con ma men.

“Lăng Tiêu, anh đừng nóng giận, tôi sẽ ngoan ngoãn.” Thịnh Hoàn Hoàn duỗi tay kéo kéo ống quần Lăng Tiêu, bĩu môi tủi thân nhìn hắn: “Anh đừng đuổi tôi đi, tôi không dám về nhà, nếu anh đuổi tôi đi thì tôi không biết mình còn đi đâu được nữa.”

Lăng Tiêu vô tình kéo tay cô xuống: “Nếu không muốn bị đuổi đi, vì sao không giữ khuôn phép?”

Thịnh Hoàn Hoàn nằm trên mép bồn tắm, nâng hốc mắt ẩm ướt nhìn hắn: “Tôi có giữ khuôn phép, tôi luôn rất ngoan, là anh cứ kiếm chuyện với tôi, anh chán ghét tôi cũng đâu phải do tôi sai. Anh còn bỏ tôi lại một mình ở bệnh viện, tôi đang sốt cao mà, đây là chuyện con người làm ra được sao? Anh là chồng tôi, anh làm vậy biết tim tôi lạnh giá đến mức nào không?”

Lăng Tiêu bóp lấy cằm cô, nâng mặt cô lên, lạnh lùng cười nói: “Cô còn biết tôi là chồng cô?”


“Đương nhiên, tôi luôn biết anh là chồng tôi, nhưng anh có đối xử với tôi như một người vợ không?”


Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lăng Tiêu, ánh mắt mang theo bảy phần say ba phần tỉnh.


Lăng Tiêu hoài nghi cô đang giả say, duỗi tay đi kéo quần áo trên người cô.


Thịnh Hoàn Hoàn ngơ ngác nhìn hắn: “Anh làm gì vậy?”


Lăng Tiêu thấp giọng nói: “Tất nhiên là chuyện mà vợ chồng nên làm.”


Lăng Tiêu vốn muốn thử cô, bởi vì mỗi lần hắn chạm vào cô thì thân thể cô sẽ căng thẳng y như con cá mặn, trong mắt đều là sợ hãi và chống cự, cho nên lần nào cũng chọc hắn thực tức giận, dày vò cô như muốn giết người.


Nhưng kết quả thăm dò lại nằm ngoài dự kiến, Thịnh Hoàn Hoàn uống say trở nên thực nhạy cảm, tựa như biến thành một người khác, nhiệt tình như lửa mà đáp lại hắn, cứ như tiểu yêu tinh quyến rũ dụ hoặc, làm đàn ông muốn ngừng mà không được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK