Mục lục
Nháp - Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phóng viên lại hỏi: “Dựa theo luật hôn nhân mới nhất, số tiền anh kiếm được sau hôn nhân phải chia đều cho hai vợ chồng, hai người kết hôn bảy năm, lấy khối lượng tài sản của anh thì nhất định sẽ là một món tiền kếch xù, Nam Tầm còn có gì bất mãn sao?”

Cố Nam Thành nói: “Bởi vì cô ta muốn tranh đoạt quyền nuôi nấng con gái, trên thoả thuận này đã viết rất rõ ràng, quyền nuôi nấng con gái nằm trên danh nghĩa của tôi, lúc ấy cô ta cũng đồng ý, nếu không sẽ không ký tên trên đó.”

“Hôm nay tôi mở cuôc họp báo này là có ý đính chính, tôi sẽ không từ bỏ quyền nuôi con, hy vọng Nam Tầm chịu tuân thủ hứa hẹn, đừng cố ý vặn vẹo sự thật, lợi dụng sự đồng tình của mọi người mà thỏa mãn mục đích của bản thân, cũng đừng tổn thương người vô tội, nếu không tôi sẽ áp dụng trình tự pháp luật để bảo vệ trong sạch và danh dự của chúng tôi.”

Cuộc họp báo đến đây kết thúc.

Cố Nam Thành ăn nói rất hiên ngang, lời nào cũng chắc nịch, hơn nữa gã lấy ra “Chứng cứ”, mọi người đều nghiêng về hướng gã, tin lời gã nói.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủn, toàn bộ thế cục đã bị xoay chuyển.

Cư dân mạng cảm thấy Nam Tầm lợi dụng lòng thương hại của mình, xoay ngược lại mắng Nam Tầm tham lam không biết đủ, rõ ràng đã ly hôn cầm tài sản kếch xù, còn vờ đáng thương để được cảm thông, thậm chí mắng cô không xứng làm mẹ.

Hiệu quả cuộc họp báo còn tốt hơn dự đoán của Cố Nam Thành.

Nhìn cục diện xoay ngược, thị trường chứng khoán công ty không trượt xuống biên độ lớn nữa, cuối cùng Cố Nam Thành cũng nhẹ nhàng thở ra, ngoài ra gã có thể giải vây cho Tiểu Mỹ rồi.

Sau khi Cố Bắc Thành nhìn thấy nội dung cuộc họp báo của Cố Nam Thành thì sắc mặt xanh mét vọt vào văn phòng gã, ném hồ sơ đến trước mặt gã: “Cố Nam Thành, anh còn là đàn ông không? Anh nói những lời này không chột dạ sao?”

Cố Nam Thành mặt không đổi sắc nhìn anh: “Anh chỉ đang ngăn chặn tổn hại của công ty tức thời, em không biết anh ngồi ở vị trí này áp lực thế nào, huống chi là Nam Tầm không màng mặt mũi của anh trước, quyết ý muốn làm lớn chuyện này để tổn hại anh, anh làm như thế là bị ép thôi.”

“Giỏi cho một câu bị ép.” Ánh mắt Cố Bắc Thành nhìn về hướng Cố Nam Thành đã không sự sùng bái tôn kính lúc trước, có chỉ lại thất vọng: “Cố Nam Thành, anh dối trá làm tôi xem thường, chị dâu gả cho loại đàn ông như anh là bất hạnh của chị ấy, Hoan Hoan có người cha như anh cũng thật tội nghiệp.”

Mắng xong, Cố Bắc Thành còn chưa hết giận còn đá một chân lên bàn của Cố Nam Thành.

Cố Nam Thành âm u cảnh cáo anh: “Tốt nhất em đừng nhúng tay vào chuyện này, nếu không đừng trách anh không màng đến tình cảm anh em.”

Cố Bắc Thành nghe xong thì châm chọc nói: “Anh và thứ phụ nữ như Trần Do Mỹ thật là xứng đôi.”

….

Lăng Phủ



Sáng sớm, lúc Thịnh Hoàn Hoàn thức dậy đã là 9 giờ, vị trí Lăng Tiêu nằm bên cạnh sớm đã không còn độ ấm, mọi chuyện tối hôm qua như một giấc mộng.

Lăng Tiêu dịu dàng đến không chân thật.

Có lẽ chỉ trong lúc nửa tỉnh nửa mộng, Lăng Tiêu mới có thể dịu dàng như thế.

Thịnh Hoàn Hoàn rửa mặt rồi đi ra ngoài, Lăng Thiên Vũ lập tức như con cún con bám lấy cô, cậu nhóc vừa tỉnh ngủ, tóc lộn xộn như cái tổ chim.

“Chào buổi sáng.” Thịnh Hoàn Hoàn bế cậu lên rồi hôn một cái lên trán.

Mặt Lăng Thiên Vũ lập tức đỏ bừng, cũng cẩn thận hôn lên má Thịnh Hoàn Hoàn, sau đó đặc biệt vui vẻ mà ôm cổ cô.

Một lát sau, hai người đi ra phòng ngủ chính, Bạch quản gia tiếp đón: “Thiếu phu nhân, muốn dùng cơm sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu, Bạch quản gia bảo phòng bếp chuẩn bị.

Không chờ bao lâu, bữa sáng tinh xảo phong phú đã được bưng lên bàn, dì Hà đổ hai ly sữa bò lại đây, đặt trước mặt hai người.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chất lỏng màu trắng đục trước mặt, bỗng nghĩ đến ngày hôm qua chưa uống thuốc, cô hơi nhíu mày lại, đêm đó Lăng Tiêu lôi kéo cô thân mật thật nhiều lần, còn đang trong kỳ nguy hiểm của cô nữa.

Cô không khỏi nhăn chặt mày, nói khẽ với Bạch quản gia: “Đưa thuốc cho tôi.”

Bạch quản gia ngẩn ra một lát mới phản ứng lại, lập tức xoay người đi lấy, nghĩ thầm sao thiếu gia không dặn dò việc này?

Một lát sau, Bạch quản gia đưa một viên thuốc cho Thịnh Hoàn Hoàn, cô liền uống sữa bò chung với nó, nghĩ thầm chắc sẽ hữu hiệu!

Sau khi ăn xong, dì Hà bưng chút trái cây đi lên.

Thịnh Hoàn Hoàn nếm một miếng rồi nói: “Hôm nay trái cây thật tươi.”

Dì Hà cười nói: “Đúng vậy, buổi sáng lão thái thái đã hái ở vườn, vừa bảo người đưa tới, thiếu phu nhân thích thì ăn nhiều một chút, tốt cho da dẻ.”



Thịnh Hoàn Hoàn nói chuyện phiếm với dì Hà: “Bên nhà tổ còn có vườn trái cây sao!”

Dì Hà gật đầu: “Đúng vậy, bên kia gần ngoại ô, không khí rất tốt, sau núi có một mảnh rừng trái cây, có không ít trái cây và rau chỗ dưa chúng ta được lấy từ nhà tổ qua, cứ yên tâm ăn.”

“Dì Hà ở Lăng gia đã nhiều năm rồi đúng không, dì và Bạch quản gia cùng vào phủ sao?”

“Không phải, ông ấy vào sớm hơn tôi một chút, sau khi thiếu gia ra đời thì tôi mới vào.”

Thịnh Hoàn Hoàn hỏi tiếp: “Nghe nói dì còn là vú em của Lăng Tiêu.”

Dì Hà gật đầu: “Đúng vậy!”

Thịnh Hoàn Hoàn ôn hoà nói: “Vậy chắc dì rất hiểu Lăng Tiêu, dì có thể kể cho tôi nghe chuyện lúc nhỏ của Lăng Tiêu không?”

Dì Hà rất vui: “Đương nhiên, khi còn nhỏ thiếu gia rất nghịch ngợm, cậu ấy...”

Thịnh Hoàn Hoàn vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Đừng đứng, ngồi xuống nói chuyện.”

“À.” Dì Hà cũng không khách sáo mà ngồi xuống bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn, tươi cười kể về những chuyện thú vị khi còn nhỏ của Lăng Tiêu: “Đừng nhìn hiện tại thiếu gia im lìm như vậy, khi còn nhỏ rất nghịch ngợm, thường xuyên trêu cợt đại thiếu gia kêu cha gọi mẹ...”


Thịnh Hoàn Hoàn nhìn gương mặt đầy tươi cười trước mắt, không muốn tin người đàn bà hiền hoà thân thiết này lại liên quan đến chuyện dưới tầng hầm.


Nụ cười của dì Hà khi nhắc đến chuyện lúc nhỏ ofLăng Tiêu rõ ràng rất sạch sẽ, cuối cùng còn hoài niệm mà đỏ mắt, cầm lòng không đậu nắm lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu phu nhân, kỳ thật thiếu gia nhà tôi là người có tình nghĩa, khi còn nhỏ cậu từng nuôi một con chó tên là Tiểu Tuyết Cầu, vừa tròn vừa trắng trông rất đáng yêu, sau này Tiểu Tuyết Cầu chết, cậu thương tâm thật lâu, phu nhân mua thật nhiều chó con về dỗ mà cậu không muốn con nào cả, thường xuyên ngồi trước mộ Tiểu Tuyết Cầu thương tâm rơi lệ.”


Thịnh Hoàn Hoàn biết cơ hội tới, lập tức cô đơn nói với dì Hà: “Đáng tiếc, tôi không thể đi vào tim anh ta, nếu không sẽ không bị anh ta nhốt vào hầm giam, nơi đó thật sự rất đáng sợ.”


Thịnh Hoàn Hoàn nhận thấy lực tay của dì Hà tăng mạnh, cô lập tức sợ hãi nói: “Dì Hà, vì sao tầng hầm lại có thứ đó, nơi này đã từng có người chết sao?”


Trên mặt dì Hà xẹt qua một tia khác thường, sau đó có chút do dự mà nói: “Chỗ chúng ta thật sự không quá sạch sẽ, nghe nói năm đó chủ đầu tư có đào ra mấy bộ hài cốt ở đây.”


Nói xong, dì Hà liền nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Nhưng chúng tôi ở chỗ này lâu như thế cũng không có việc gì, thiếu phu nhân cảm thấy tầng hầm không sạch sẽ thì về sau đừng đi, không có gì, việc này không đáng sợ như vậy.”


Đầu tiên là nói cho cô chủ đầu tư đào ra mấy bộ hài cốt, tiếp theo lại an ủi cô kỳ thật chuyện này không đáng sợ như vậy, rốt cuộc dì Hà có ý gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK