Mục lục
Nháp - Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạn nhỏ Cố Hoan vừa nhìn thấy Diệp Sâm thì hai mắt đã sáng lên, tung ta tung tăng chạy đến trước mặt Diệp Sâm: “Chú, chú thật đẹp mắt.”

Nam Tầm không biết nói gì với đứa con gái mê trai này: “Hoan Hoan!”

Cố Hoan mặc chiếc váy nhỏ màu hồng nhạt, trên đầu có thắt bím tóc đáng yêu, khuôn mặt nhỏ tròn tròn, mắt thật to, môi chúm chím, đặc biệt làm người ta yêu thích.

Đây là con gái của cô và Cố Nam Thành!

Diệp Sâm nhìn cô bé đáng trước mặt, vói tay về hướng khuôn mặt mũm mĩm của cô bé rồi bỗng cứng đờ thu lại, liếc mắt về hướng Nam Tầm: “Giống cô.”

“Mọi người đều nói như thế.” Nam Tầm cười cười, đặt bữa sáng đã gói về lên bàn: “Ăn sáng chưa, tôi có mang một chút về cho anh này.”

Đôi mắt thâm thúy Diệp Sâm cũng dừng lại trên cái hộp đó, khóe miệng nhếch lên một tia khinh thường: “Cô cảm thấy thứ này vào miệng tôi được sao?”

Nhìn người đàn ông mang đầy cảm giác xa cách trước mặt, Nam Tầm hít một hơi thật sâu: “Tôi thay cha mình xin lỗi về chuyện tối hôm qua, tôi và Cố Nam Thành ly hôn, dẫn tới Nam thị rơi vào nguy cơ, ông ta đành thử mọi cách khi tuyệt vọng nên mới làm ra chuyện hồ đồ như vậy, thực xin lỗi.”

Nói xong, Nam Tầm xách bữa sáng bị ghét bỏ lên: “Tôi thấy sắc mặt anh không tốt lắm, không quấy rầy anh nghỉ ng...”

“Không phải muốn xin lỗi sao?” Diệp Sâm nhìn cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở trước mặt, đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời cô nói: “Bác sĩ bảo tôi ăn thanh đạm, cô vào bếp xem, tùy tiện làm cái gì đó.”

Vào bếp?

Nam Tầm thực hổ thẹn: “Xin lỗi... Tôi không biết.”

Diệp Sâm nhìn cô với vẻ mặt hơi phức tạp: “Cô gả cho Cố Nam Thành bảy năm mà vẫn không biết nấu cháo?”

“Tôi không thích xuống bếp, hơn nữa ai quy định phụ nữ nào cũng phải biết nấu nướng?”

Nam Tầm không cảm thấy đây là vấn đề.

Diệp Sâm khẽ nhấp môi mỏng: “Cô chỉ lười thôi.”

Nam Tầm không muốn tranh luận vấn đề này với Diệp Sâm, họ không phải đang thảo luận những chuyện liên quan đến sinh hoạt như nấu ăn: “Tôi đã gói về mấy món khẩu vị tương đối thanh đạm, nếu anh không thích thì tôi cầm đi”

Lúc này, Diệp Sâm đứng lên: “Cô lại đây với tôi.”

Nhìn Diệp Sâm đi vào bên trong, Nam Tầm đứng tại chỗ một lúc lâu, sau đó dắt Cố Hoan đi theo phía sau.

Diệp Sâm tiến vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, bàn tay có khung xương rõ ràng lấy hai trái cà và mấy quả trứng gà từ trong đó: “Bắt đầu từ cái đơn giản nhất, mì trứng cà chua.”

Nam Tầm nhăn mày lại, không biết Diệp Sâm có ý gì.

Diệp Sâm xách tạp dề lên nhìn về phía cô, trên ngũ quan thâm thúy tuấn tú không có biểu cảm gì: “Bắt đầu đi!”



Đây là muốn cô nấu ăn?

Trong lòng Nam Tầm rất kháng cự, cô sống với Cố Nam Thành nhiều năm như thế, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới phải miễn cưỡng làm chuyện mình không thích vì gã, huống chi là hiện tại: “Tôi đi về trước.”

Cô từ chối xuống bếp, cũng từ chối loại mập mờ này.

Vào thời khắc Nam Tầm xoay người, Diệp Sâm nắm lấy tay cô từ phía sau rồi dùng sức kéo mạnh một cái.

Nam Tầm xoay một vòng, theo quán tính đâm vào ngực Diệp Sâm, một hơi thở xa lạ chui vào chóp mũi, mang theo mùi nước hoa đàn ông nhàn nhạt, thoải mái lạnh lẽo.

Cả người Nam Tầm cứng đờ, mặt trầm xuống muốn rời xa Diệp Sâm, lại bị cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của anh khóa vào trong ngực, giọng nói tràn ngập từ tính vang lên bên tai cô: “Yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô.”

Nhìn cảnh này, cằm của bạn nhỏ Cố Hoan sắp rớt xuống đất: Wow, chú đẹp trai này thật là ngầu!

“Buông tôi ra.”

Hành động thân mật này làm Nam Tầm không biết làm sao.

Tay Diệp Sâm cũng không quấy rối thêm, anh đeo tạp dề lên cho Nam Tầm, sau đó bắt lấy tay cô cầm trứng gà đập bỏ vào trong chén.

Giọng nói trầm thấp dễ nghe như đàn cello lại vang lên bên tai cô: “Không phải nói muốn xin lỗi thay cha cô sao? Vậy làm đến khi tôi vừa lòng mới thôi.”

Nói xong, Diệp Sâm buông tay Nam Tầm ra.

Nam Tầm sầm mặt quay đầu lại, Diệp Sâm khoanh tay trước ngực dựa vào cửa nhìn cô, thái độ cứng rắn không cho phép từ chối: “Làm.”

Nam Tầm cầm lấy trứng gà, dùng sức đập vỡ.

Diệp Sâm đứng một bên hướng dẫn: “Bỏ nửa muỗng muối nhỏ, dùng đũa đánh tan trứng.”

Nam Tầm bỏ muối rồi lấy đôi đũa, vừa quấy vừa nhìn chằm chằm con dao trên tường, vì sao cô phải đứng đây làm chuyện này?

Diệp Sâm trở về là vì cười nhạo, trả thù cô.

“Tốc độ nhanh lên.”

“Tự anh làm không phải càng nhanh à?” Nam Tầm cắn răng, nếu là trước kia, cô sớm đã úp trứng gà lên đầu anh ta.

Nhưng hiện tại đuối lý!

Hơn nữa...

Nam Tầm đánh giá thân hình Diệp Sâm một cái, lựa chọn làm kẻ thức thời. Cô không muốn đánh nhau với Diệp Sâm ở trước mặt Hoan Hoan, hơn nữa còn trong tình huống không nắm chắc!



“Tác dụng phụ của thuốc rất lớn, hiện tại tôi không muốn nhúc nhích.” Diệp Sâm thấy Nam Tầm xụ mặt: “Huống chi, đây là thái độ xin lỗi của cô à?”

Nam Tầm cắt một dao bổ đôi quả cà chua ra: “Anh có thể sai tôi làm chuyện khác, trời sinh tôi ghét nấu ăn, anh cũng không phải không biết.”

Diệp Sâm mặt không cảm xúc mà đếm: “Ngẫm lại năm đó cô ép tôi xuống bếp bằng những cách nào, xốc chăn, nhéo tai, kéo tóc, dùng chân đá...”

“Ngừng, đã nhiều năm rồi mà anh còn nhớ rõ như vậy, cần thù dai thế không?” Nam Tầm băm quả cà chua nát nhừ: “Hiện tại anh đang trả thù, trước kia tôi tốt với anh thế nào thì quên hết, chỉ nhớ dáng vẻ phù thủy của tôi thôi.”

Năm đó vợ chồng Nam Hạo Thiên đều bận rộn sự nghiệp của riêng mình, trong nhà thường xuyên chỉ có cô và Diệp Sâm, lúc ấy đang tuổi ăn tuổi lớn, dễ đói, vì thế đương nhiên Nam Tầm đã nô dịch Diệp Sâm. Dù sao anh cãi cũng cãi không lại cô, đánh cũng đánh không thắng cô, chỉ có thể bị nô dịch.

Diệp Sâm nhướng mày: “Rất tốt với tôi? Ví dụ như.”

“Ví dụ...” Nam Tầm hồi tưởng một lượt, bắt đầu chột dạ: “Thôi, chuyện đã qua lâu như thế rồi, đừng nhắc tới làm gì, cắt xong rồi này.”

“Bật lửa đổ dầu, dầu nóng thì đổ hết vào.”

Nước trong chảo còn chưa bay hơi hết mà Nam Tầm đã đổ dầu vào, dầu nóng bắn lên, Nam Tầm chật vật nhảy đi thật xa: “Tôi thề, đây là lần cuối tôi xuống bếp.”

Cố Hoan đứng bên cạnh nhịn không được phàn nàn: “Mẹ, nếu chú chịu dạy mẹ thì mẹ nghiêm túc học đi, mẹ nấu mì thật sự rất khó ăn.”

Nam Tầm: “...”

Cục vàng tri kỷ của cô đâu?

Diệp Sâm khen thưởng mà sờ sờ đầu cô bé, tiến lên đổ trứng vào chảo, quay đầu lại nhìn về phía Nam Tầm: “Tiếp tục.”

Ở trước mặt con gái, Nam Tầm vẫn phải làm tấm gương tốt, đành tiến lên lật trứng.

Diệp Sâm: “Lửa quá lớn, giảm thấp hai nấc.”


Nam Tầm ấn vào mặt điều khiển hai cái, lại lật trứng, đến khi chín vàng thì lấy ra. Cô lại đặt nồi lên bếp đổ dầu, dầu nóng thì đổ trứng vào...


“Chờ một chút, nồi còn chưa đủ nóng.”


Cố Hoan cũng nhìn không được, lập tức giơ ngón tay cái về hướng Diệp Sâm: “Chú, tính tình chú thật tốt, thực sự rất kiên nhẫn.”


Nam Tầm trừng Cố Hoan.


Diệp Sâm lạnh nhạt nói: “Còn ngơ ra làm gì, đổ vào!”


Nam Tầm: “...”


Vất vả lắm mới nấu xong, Diệp Sâm nếm một miếng, Cố Hoan cũng ăn một ngụm, sau đó cùng đồng thanh nói: “Nấu lại.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK