Hai người ngồi trên khán đài, Lâm Chi Vũ còn ôm Lăng Thiên Vũ trên đùi, nhìn qua cứ như một nhà ba người. Lâm Chi Vũ ngồi bên cạnh Lăng Tiêu, thoạt nhìn thật xứng đôi vừa lứa.
Điều làm Thịnh Hoàn Hoàn bất ngờ là Lăng Thiên Vũ, trong khoảng thời gian ở chung với cậu nhóc, cậu vẫn luôn bám dính lấy cô, cô còn tưởng mình có vị trí đặc biệt trong lòng cậu, không thể thay thế được. Không ngờ thực tế không phải như thế.
Điều này cũng gián tiếp chứng minh Lăng Tiêu và Lâm Chi Vũ đã sớm quen biết, hơn nữa quan hệ khá thân thiết.
Lúc này, Lăng Tiêu nhìn về hướng cô, Thịnh Hoàn Hoàn lạnh nhạt dời mắt đi.
Đêm đó bị Lăng Tiêu ném ở giữa đường, Thịnh Hoàn Hoàn liền biết hắn chỉ điểm cho cô chỉ vì ích lợi của đoàn xe, mà không phải vì cô là ai, hiện giờ Lâm Chi Vũ xuất hiện giống như đang cười nhạo cô tự mình đa tình.
Rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã dẹp ba người Lăng Tiêu khỏi đầu, cùng các tay đua thề với quốc kỳ, coi mạng sống là quan trọng nhất, nghiêm khắc tuân thủ quy tắc thi đấu, sau đó là bài quốc ca.
Cả nước có mấy ngàn tay đua tham gia cuộc đua quốc tế lần này, vòng quảng bá đầu đã đào thải một phần rất lớn, hiện giờ xuất hiện trên hiện trường đều các tay đua tinh anh.
Thịnh Hoàn Hoàn không tham gia quảng bá là vì có kỷ lục, cô có thể không cần tham gia vòng đào thải.
Lữ Nguyên Lãng được sắp vào vòng thứ nhất, có lẽ tâm lý của anh ta bị ảnh hưởng nên đã bị đào thải ngay vào vòng đầu.
Cuộc thi vào trận chung kết rất tàn nhẫn, mấy trăm tay đua tranh đoạt mấy chục vị trí, cho nên họ không có cơ hội thứ hai, lúc này tâm lý là yếu tố quyết định thành bại.
“Xin lỗi.” Lữ Nguyên Lãng bị đào thải rất suy sút: “Tôi là người đầu tiên lên sân khấu, tôi vốn muốn cho mọi người một khởi đầu tốt đẹp, kết quả... Xin lỗi.”
Lữ Nguyên Lãng là người đầu tiên lên sân, anh ta rất muốn giành lại thể diện cho đoàn xe, không muốn bị những người đó xem thường, kết quả tạo áp lực cho mình quá lớn, phát huy thất thường nên thua.
Lý Hưng Hoài vỗ vỗ vai anh: “Không sao, sau khi trở về tiếp tục nỗ lực, cậu còn trẻ còn có cơ hội.”
Những người khác cũng an ủi Lữ Nguyên Lãng.
Nãy giờ Mao Tuấn vẫn im thinh thích, Thịnh Hoàn Hoàn nhớ anh ta sẽ lên sân vào vòng thứ ba, có lẽ tâm lý của anh ta cũng đã bị ảnh hưởng, lúc này chắc rất khẩn trương, còn chưa lên sân đã tạo áp lực tâm lý rất lớn cho mình.
Thịnh Hoàn Hoàn đi đến bên cạnh anh ta rồi ngừng lại: “Còn nhớ lần đầu tiên tôi lên sân, cả quy tắc thi đấu cũng chưa rõ, một lòng chỉ muốn thắng, liều mạng lao về phía trước, kết quả lật xe, cũng may không có việc gì, nếu không đời này chắc không dám lên sân thi nữa.”
Mao Tuấn nghiêng mặt qua nhìn cô, nặng nề nói: “Người nhà tôi phản đối tôi chơi đua xe, nếu lần này không vào được chung kết thì tôi sẽ rời khỏi Vũ Yến, vào công ty gia đình đi làm.”
Đến bây giờ Thịnh Hoàn Hoàn mới biết trong nhà Mao Tuấn mở công ty, đây là cậu ấm nổi loạn điển hình, thua thì về nhà kế thừa sự nghiệp gia tộc?
Cô không khỏi bật cười: “Khá tốt, trước kia tôi cũng cảm thấy áp lực đặc biệt lớn, nhưng anh xem tôi bây giờ đi? Kỳ thật không cần nghĩ mọi chuyện quá tệ, chỉ cần dụng tâm đối đãi thì chuyện gì cũng trở nên rất đơn giản.”
“Bàng hoàng chỉ là ngắn ngủi, anh đam mê đua xe, không phải rời khỏi sân thi là anh sẽ mất đi nó, giống như tôi, ai mà ngờ được người như tôi lại đứng trên sân thi chứ?”
Mao Tuấn nghe xong lời nói của Thịnh Hoàn Hoàn thì áp lực trong lòng giảm đi không ít, rốt cuộc anh cũng lấy lại nụ cười: “Đúng vậy, tôi đam mê đua xe, không thể vì rời khỏi sân thi đấu là hoàn toàn mất đi nó.”
Thịnh Hoàn Hoàn vỗ vỗ vai Mao Tuấn: “Cho nên đừng tạo áp lực quá lớn cho mình, cố gắng phát huy toàn bộ thực lực ra, còn lại giao cho ý trời.”
Mao Tuấn gật đầu: “Cảm ơn cô, hiện tại tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.”
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Cố lên, về sau lên thương trường, có lẽ chúng ta còn có thể che chở cho nhau.”
Mao Tuấn ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Công ty nhà tôi không so được với Thịnh Thế, cô che chở cho tôi thì đúng hơn.”
“Đừng nói quá sớm, đi lên trước đi, đến anh rồi.” Thịnh Hoàn Hoàn đẩy đẩy Mao Tuấn, tự tay đội mũ bảo hộ cho anh ta: “Cố lên.”
“Tôi sẽ cố.”
Nhờ cuộc trò chuyện với Thịnh Hoàn Hoàn, Mao Tuấn đột nhiên hơi chờ mong được về công ty, tương lai gặp được Thịnh Hoàn Hoàn trên thương trường.
Trong vòng thi thứ ba này, tay đua của đoàn xe 666 cũng ở trong đó, có cả Trần Phỉ Phỉ của Quân Hạm, nhìn chung những tay đua trong sân đều là tinh anh đến từ các đội xe lớn, nhưng Mao Tuấn đã nghĩ thông suốt, cứ phó mặc hết cho ông trời đi.
Trần Phỉ Phỉ rất nổi tiếng ở Hải Thành, vừa lên sân đã được các fan nhiệt liệt hoan hô, cô ta mang vẻ mặt kiêu ngạo bước lên xe.
Thi đấu bắt đầu, Trần Phỉ Phỉ liên tục dẫn đầu, cuối cùng không ngoài suy đoán đã lấy được hạng nhất vòng thứ ba, giành được một tràng vỗ tay nhiệt liệt.
Trong tiếng vỗ tay, Mao Tuấn nhếch khóe miệng lên, bởi vì anh đứng thứ hai, vượt qua tay đua của đoàn xe 666. Vì thế anh rất kiêu ngạo giơ ngón giữa lên với tay đua đó, làm anh ta tức đến đập nắm tay.
Sắc mặt Vu Quang và Vu Hạo xuất sắc khỏi bàn đến.
Mao Tuấn quá kích động, gỡ mũ giáp xuống chạy thẳng về hướng Thịnh Hoàn Hoàn rồi ôm chặt lấy cô: “Phó đội, cô thật là ngôi sao may mắn của tôi.”
Nói xong, anh ta còn hưng phấn hôn lên mặt Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức giơ tay che mặt anh ta lại: “Mao Tuấn, anh làm như vậy, tôi sẽ cảm thấy anh đang giở trò lưu manh.”
Mặt Mao Tuấn đỏ lên, lập tức buông Thịnh Hoàn Hoàn ra: “Xin lỗi, tôi quá kích động, không nhịn được.”
Dứt lời, Mao Tuấn bị bọn Cao Dương và Lữ Nguyên Lãng nâng lên, cả Vũ Yến là một mảnh cười vui.
Trong đoàn xe 666 truyền đến một một tràng nhạo báng:
“Còn không phải không bị đào thải thôi sao, có gì ghê gớm đáng để họ mừng thành như vậy.”
“Không bị đào thải đã là may lắm rồi sao có thể không kích động, nhìn họ vui chưa kìa, đúng là chưa thấy cảnh đời.”
“Đúng rồi, xem Quân Hạm người ta bình tĩnh đến cỡ nào.”
“Đội xe nhỏ chính là như vậy...”
Kế tiếp là Triệu Giai Ca lên sân, tiếp theo là Lăng Kha, sắc mặt đám tay đua đoàn xe 666 càng khó coi, các cô đều không bị đào thải, hơn nữa dùng tốc độ tuyệt đối tiến vào vòng thi thứ hai.
Bởi vì thời gian hữu hạn, cuộc thi của Thịnh Hoàn Hoàn được xếp vào buổi chiều, Lăng Kha thi xong thì người của Vũ Yến chuẩn bị rời khỏi sân đấu.
Lúc này, mọi người liền thấy Lăng Tiêu đi về hướng họ. Lâm Chi Vũ ôm Lăng Thiên Vũ đi theo phía sau.
Không ít ánh mắt bị Lăng Tiêu và Lâm Chi Vũ hấp dẫn qua.
Chỉ thấy Lăng Tiêu mặc một bộ sậm màu, ngũ quan lập thể thâm thúy, đôi chân thon dài tao nhã bước từng bước đến như báo săn, quý khí sinh ra đã có sẵn và khí thế không giận đã oai của hắn cứ như một vị vua nhìn xuống thiên hạ.
Mà vẻ đẹp của Lâm Chi Vũ làm mọi người rất trầm trồ.
“Người đàn ông kia là ai? Trông cao quý quá.”
“Anh ta là nhà giàu số một của Hải Thành - Lăng Tiêu.”
“Oa, nhà giàu số một lại trẻ như thế, hơn nữa còn đẹp trai quá, tôi không muốn đi, muốn ở lại Hải Thành quá.”
Điều làm Thịnh Hoàn Hoàn bất ngờ là Lăng Thiên Vũ, trong khoảng thời gian ở chung với cậu nhóc, cậu vẫn luôn bám dính lấy cô, cô còn tưởng mình có vị trí đặc biệt trong lòng cậu, không thể thay thế được. Không ngờ thực tế không phải như thế.
Điều này cũng gián tiếp chứng minh Lăng Tiêu và Lâm Chi Vũ đã sớm quen biết, hơn nữa quan hệ khá thân thiết.
Lúc này, Lăng Tiêu nhìn về hướng cô, Thịnh Hoàn Hoàn lạnh nhạt dời mắt đi.
Đêm đó bị Lăng Tiêu ném ở giữa đường, Thịnh Hoàn Hoàn liền biết hắn chỉ điểm cho cô chỉ vì ích lợi của đoàn xe, mà không phải vì cô là ai, hiện giờ Lâm Chi Vũ xuất hiện giống như đang cười nhạo cô tự mình đa tình.
Rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã dẹp ba người Lăng Tiêu khỏi đầu, cùng các tay đua thề với quốc kỳ, coi mạng sống là quan trọng nhất, nghiêm khắc tuân thủ quy tắc thi đấu, sau đó là bài quốc ca.
Cả nước có mấy ngàn tay đua tham gia cuộc đua quốc tế lần này, vòng quảng bá đầu đã đào thải một phần rất lớn, hiện giờ xuất hiện trên hiện trường đều các tay đua tinh anh.
Thịnh Hoàn Hoàn không tham gia quảng bá là vì có kỷ lục, cô có thể không cần tham gia vòng đào thải.
Lữ Nguyên Lãng được sắp vào vòng thứ nhất, có lẽ tâm lý của anh ta bị ảnh hưởng nên đã bị đào thải ngay vào vòng đầu.
Cuộc thi vào trận chung kết rất tàn nhẫn, mấy trăm tay đua tranh đoạt mấy chục vị trí, cho nên họ không có cơ hội thứ hai, lúc này tâm lý là yếu tố quyết định thành bại.
“Xin lỗi.” Lữ Nguyên Lãng bị đào thải rất suy sút: “Tôi là người đầu tiên lên sân khấu, tôi vốn muốn cho mọi người một khởi đầu tốt đẹp, kết quả... Xin lỗi.”
Lữ Nguyên Lãng là người đầu tiên lên sân, anh ta rất muốn giành lại thể diện cho đoàn xe, không muốn bị những người đó xem thường, kết quả tạo áp lực cho mình quá lớn, phát huy thất thường nên thua.
Lý Hưng Hoài vỗ vỗ vai anh: “Không sao, sau khi trở về tiếp tục nỗ lực, cậu còn trẻ còn có cơ hội.”
Những người khác cũng an ủi Lữ Nguyên Lãng.
Nãy giờ Mao Tuấn vẫn im thinh thích, Thịnh Hoàn Hoàn nhớ anh ta sẽ lên sân vào vòng thứ ba, có lẽ tâm lý của anh ta cũng đã bị ảnh hưởng, lúc này chắc rất khẩn trương, còn chưa lên sân đã tạo áp lực tâm lý rất lớn cho mình.
Thịnh Hoàn Hoàn đi đến bên cạnh anh ta rồi ngừng lại: “Còn nhớ lần đầu tiên tôi lên sân, cả quy tắc thi đấu cũng chưa rõ, một lòng chỉ muốn thắng, liều mạng lao về phía trước, kết quả lật xe, cũng may không có việc gì, nếu không đời này chắc không dám lên sân thi nữa.”
Mao Tuấn nghiêng mặt qua nhìn cô, nặng nề nói: “Người nhà tôi phản đối tôi chơi đua xe, nếu lần này không vào được chung kết thì tôi sẽ rời khỏi Vũ Yến, vào công ty gia đình đi làm.”
Đến bây giờ Thịnh Hoàn Hoàn mới biết trong nhà Mao Tuấn mở công ty, đây là cậu ấm nổi loạn điển hình, thua thì về nhà kế thừa sự nghiệp gia tộc?
Cô không khỏi bật cười: “Khá tốt, trước kia tôi cũng cảm thấy áp lực đặc biệt lớn, nhưng anh xem tôi bây giờ đi? Kỳ thật không cần nghĩ mọi chuyện quá tệ, chỉ cần dụng tâm đối đãi thì chuyện gì cũng trở nên rất đơn giản.”
“Bàng hoàng chỉ là ngắn ngủi, anh đam mê đua xe, không phải rời khỏi sân thi là anh sẽ mất đi nó, giống như tôi, ai mà ngờ được người như tôi lại đứng trên sân thi chứ?”
Mao Tuấn nghe xong lời nói của Thịnh Hoàn Hoàn thì áp lực trong lòng giảm đi không ít, rốt cuộc anh cũng lấy lại nụ cười: “Đúng vậy, tôi đam mê đua xe, không thể vì rời khỏi sân thi đấu là hoàn toàn mất đi nó.”
Thịnh Hoàn Hoàn vỗ vỗ vai Mao Tuấn: “Cho nên đừng tạo áp lực quá lớn cho mình, cố gắng phát huy toàn bộ thực lực ra, còn lại giao cho ý trời.”
Mao Tuấn gật đầu: “Cảm ơn cô, hiện tại tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.”
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Cố lên, về sau lên thương trường, có lẽ chúng ta còn có thể che chở cho nhau.”
Mao Tuấn ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Công ty nhà tôi không so được với Thịnh Thế, cô che chở cho tôi thì đúng hơn.”
“Đừng nói quá sớm, đi lên trước đi, đến anh rồi.” Thịnh Hoàn Hoàn đẩy đẩy Mao Tuấn, tự tay đội mũ bảo hộ cho anh ta: “Cố lên.”
“Tôi sẽ cố.”
Nhờ cuộc trò chuyện với Thịnh Hoàn Hoàn, Mao Tuấn đột nhiên hơi chờ mong được về công ty, tương lai gặp được Thịnh Hoàn Hoàn trên thương trường.
Trong vòng thi thứ ba này, tay đua của đoàn xe 666 cũng ở trong đó, có cả Trần Phỉ Phỉ của Quân Hạm, nhìn chung những tay đua trong sân đều là tinh anh đến từ các đội xe lớn, nhưng Mao Tuấn đã nghĩ thông suốt, cứ phó mặc hết cho ông trời đi.
Trần Phỉ Phỉ rất nổi tiếng ở Hải Thành, vừa lên sân đã được các fan nhiệt liệt hoan hô, cô ta mang vẻ mặt kiêu ngạo bước lên xe.
Thi đấu bắt đầu, Trần Phỉ Phỉ liên tục dẫn đầu, cuối cùng không ngoài suy đoán đã lấy được hạng nhất vòng thứ ba, giành được một tràng vỗ tay nhiệt liệt.
Trong tiếng vỗ tay, Mao Tuấn nhếch khóe miệng lên, bởi vì anh đứng thứ hai, vượt qua tay đua của đoàn xe 666. Vì thế anh rất kiêu ngạo giơ ngón giữa lên với tay đua đó, làm anh ta tức đến đập nắm tay.
Sắc mặt Vu Quang và Vu Hạo xuất sắc khỏi bàn đến.
Mao Tuấn quá kích động, gỡ mũ giáp xuống chạy thẳng về hướng Thịnh Hoàn Hoàn rồi ôm chặt lấy cô: “Phó đội, cô thật là ngôi sao may mắn của tôi.”
Nói xong, anh ta còn hưng phấn hôn lên mặt Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức giơ tay che mặt anh ta lại: “Mao Tuấn, anh làm như vậy, tôi sẽ cảm thấy anh đang giở trò lưu manh.”
Mặt Mao Tuấn đỏ lên, lập tức buông Thịnh Hoàn Hoàn ra: “Xin lỗi, tôi quá kích động, không nhịn được.”
Dứt lời, Mao Tuấn bị bọn Cao Dương và Lữ Nguyên Lãng nâng lên, cả Vũ Yến là một mảnh cười vui.
Trong đoàn xe 666 truyền đến một một tràng nhạo báng:
“Còn không phải không bị đào thải thôi sao, có gì ghê gớm đáng để họ mừng thành như vậy.”
“Không bị đào thải đã là may lắm rồi sao có thể không kích động, nhìn họ vui chưa kìa, đúng là chưa thấy cảnh đời.”
“Đúng rồi, xem Quân Hạm người ta bình tĩnh đến cỡ nào.”
“Đội xe nhỏ chính là như vậy...”
Kế tiếp là Triệu Giai Ca lên sân, tiếp theo là Lăng Kha, sắc mặt đám tay đua đoàn xe 666 càng khó coi, các cô đều không bị đào thải, hơn nữa dùng tốc độ tuyệt đối tiến vào vòng thi thứ hai.
Bởi vì thời gian hữu hạn, cuộc thi của Thịnh Hoàn Hoàn được xếp vào buổi chiều, Lăng Kha thi xong thì người của Vũ Yến chuẩn bị rời khỏi sân đấu.
Lúc này, mọi người liền thấy Lăng Tiêu đi về hướng họ. Lâm Chi Vũ ôm Lăng Thiên Vũ đi theo phía sau.
Không ít ánh mắt bị Lăng Tiêu và Lâm Chi Vũ hấp dẫn qua.
Chỉ thấy Lăng Tiêu mặc một bộ sậm màu, ngũ quan lập thể thâm thúy, đôi chân thon dài tao nhã bước từng bước đến như báo săn, quý khí sinh ra đã có sẵn và khí thế không giận đã oai của hắn cứ như một vị vua nhìn xuống thiên hạ.
Mà vẻ đẹp của Lâm Chi Vũ làm mọi người rất trầm trồ.
“Người đàn ông kia là ai? Trông cao quý quá.”
“Anh ta là nhà giàu số một của Hải Thành - Lăng Tiêu.”
“Oa, nhà giàu số một lại trẻ như thế, hơn nữa còn đẹp trai quá, tôi không muốn đi, muốn ở lại Hải Thành quá.”