Lăng Tiêu đi qua, bế cậu nhóc lên đi ra ngoài.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức cầm túi đi theo, ra cửa thì thấy Lăng Tiêu không có ý trả cậu nhóc cho cô.
Vì thế cô hỏi: “Anh muốn dẫn Thiên Vũ đi ra ngoài à?”
Không hề đáp lại...
Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ, sau đó nghiêng mặt đi nhìn hắn: “Anh muốn đến đoàn xe chung với tôi à?”
Lúc này rốt cuộc Lăng Tiêu cũng nhìn về phía cô, ánh mắt rất sắc bén: “Thế nào, không muốn tôi đi?”
Hiện tại mới biết sợ à?
Ai biết Thịnh Hoàn Hoàn lại lộ ra vẻ mặt vui sướng, mắt như hồ thu, vẻ mặt sáng ngời: “Muốn, đương nhiên muốn, nhưng không phải tối hôm qua anh nói không rảnh sao?”
“Hiện tại đã rảnh.”
Vui như vậy sao, chẳng lẽ là hắn hiểu lầm? Sáng sớm Mộ Tư đã xuất hiện ở ngoài cửa, không phải đã hẹn trước với cô cùng đến đoàn xe Vũ Yến sao?
Kỳ thật Lăng Tiêu chịu đi cùng làm Thịnh Hoàn Hoàn rất vui, bọn họ như bây giờ mới như một nhà ba người.
Nhưng cứ đi bộ như vậy sao?
Thịnh Hoàn Hoàn lại hỏi: “Chúng ta không lái xe đi à?”
Lăng Tiêu im lặng là vàng.
Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại nhìn, phát hiện phía sau có hai chiếc xe chạy ra, cô lại tự hỏi tự đáp: “Buổi sáng không khí rất tốt, đi một chút cũng được.”
Từ biệt thự đến cổng có một khoảng cách, trong sân có không ít hoa nở, rất đẹp, trên đường đi đều là phong cảnh.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông đang nhìn thẳng phía trước bên cạnh, cô làm ra một hành động rất lớn mật, cô duỗi tay nắm lấy bàn tay kia.
Cô cảm thấy tay Lăng Tiêu cứng đờ, muốn hất cô ra.
Cô lập tức tăng thêm sức lực, nắm chặt không cho hắn ném.
Lúc này Lăng Tiêu nghiêng mặt qua nhìn cô, ánh mắt hắn đặc biệt sắc bén, như có thể nhìn thấu linh hồn của cô.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn cũng không sợ, vẫn nắm chặt tay hắn không bỏ, còn thay đổi tư thế, đan chéo mười ngón với hắn.
Ánh mắt sắc bén của Lăng Tiêu dừng lại trên gương mặt kiều diễm tươi đẹp kia, một lát sau mới rũ mi nhìn đôi tay nắm chặt kia, sau đó thì mặc kệ cô.
Vây thôi đã thành công sao?
Trong mắt Thịnh Hoàn Hoàn xẹt qua một tia nghi hoặc, sau đó khóe miệng nhếch lên một đường cong xinh đẹp, tươi đẹp dịu dàng động lòng người.
Lăng Tiêu, kỳ thật... Cũng không khó tán tỉnh!
Hai người cứ nắm tay đi ra khỏi cổng, hai chiếc xe cũng chạy ra từ bên trong.
Lăng Tiêu dừng lại, Thịnh Hoàn Hoàn cũng buông tay hắn ra.
Lăng Tiêu thả Lăng Thiên Vũ xuống, tiếp theo chỉ vào cà vạt của mình, nhìn cô và nói: “Lệch.”
Lệch?
Tầm mắt Thịnh Hoàn Hoàn nhìn lại theo ngón tay hắn, dừng lại trên cà vạt: “Không có lệch!”
Không phải ngay ở giữa sao, lệch chỗ nào?
Tiếp theo liền thấy Lăng Tiêu kéo cà vạt ra khỏi tây trang, lại nói: “Lệch.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “...”
Nhìn gương mặt anh tuấn như núi băng của Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn thật sự không biết hắn đang làm trò gì.
Được thôi, hắn nói lệch thì lệch!
Cô duỗi tay chỉnh cà vạt cho hắn, ngó trái ngó phải xác định không thành vấn đề mới nói: “Anh xem như vậy được chưa?”
Lăng Tiêu nhìn cô: “Nhét nó vào trong đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn thực khó hiểu: “Vậy vừa rồi vì sao anh kéo nó ra?”
Lăng Tiêu có vẻ không vui: “Nói nhiều, bảo cô nhét thì nhét đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn đành nhét cà vạt lại giúp hắn, sau đó chỉnh ngay lại, tốc độ rất nhanh: “Được rồi.”
Lăng Tiêu đang cúi đầu nhìn cô, khi cô ngẩng đầu, môi đã đụng phải cằm hắn.
Thịnh Hoàn Hoàn giật mình, sau đó muốn lùi lại, Lăng Tiêu lại đột nhiên đè gáy của cô, làm cô phải nhón mũi chân ngẩng đầu nhìn hắn.
Nhìn ở khoảng cách gần, làn da cô trông vẫn như sứ trắng thượng đẳng, bóng loáng tinh tế, trong trẻo trắng ngần, cứ như được ngâm qua sữa bò.
Ngửi thấy mùi hương mát lạnh kia, bên tai Thịnh Hoàn Hoàn hơi ửng hồng: “Anh, anh có thể buông tôi ra không?”
Dựa vào gần quá!
Tầm mắt Lăng Tiêu dừng lại trên vành tai hồng nhuận của cô, giọng nói rất lạnh nhạt: “Nhớ kỹ lời nói của tôi, lấy lòng tôi càng hữu dụng mau lẹ hơn cô học mấy thứ kia.”
Hai mắt hắn thâm thúy tối tăm, giống như hai cái hồ sâu mọc đầy hoa anh túc, làm người ta bất giác rơi vào trong đó, vẫn luôn chìm xuống, mãi đến đáy hồ.
Thịnh Hoàn Hoàn cầm lòng không đậu mà gật gật đầu.
Qua mười mấy giây, Lăng Tiêu mới buông cô ra: “Lên xe đi!”
Tài xế mở cửa xe cho Thịnh Hoàn Hoàn, cô dẫn Lăng Thiên Vũ lên xe, mà Lăng Tiêu thì leo lên chiếc xe phía sau.
Trong chiếc Porsche màu trắng, sắc mặt Mộ Tư âm trầm đáng sợ, anh ta siết mạnh tay lái, trên mu bàn tay cộm lên từng sợi gân màu xanh, giống như muốn nổ tung.
Hoàn Hoàn, sao em lại để hắn hôn, sao lại như vậy!
Em đã từng nói em vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình anh, chẳng lẽ em quên rồi sao?
“Lăng thiếu, có người theo dõi chúng ta.” Tài xế chưa chạy bao lâu liền phát hiện Mộ Tư.
Lăng Tiêu nhắm mắt, không để ý đến lời tài xế nói: “Đừng quan tâm, tiếp tục chạy đi.”
Lúc này Lăng Thiên Vũ đang đứng trên ghế sau, chỉ vào xe Lăng Tiêu rồi nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn.
Ý cậu nhóc là: “Vì sao ba không ngồi chung một chiếc xe với chúng ta?”
Thịnh Hoàn Hoàn đã hiểu, ngẫm nghĩ một lúc rồi giải thích: “Chắc ba con bận chuyện gì khác, sẽ không ở lâu với chúng ta, nhưng không sao, ba phải kiếm tiền nuôi chúng ta mà, con nói đúng không?”
Thịnh Hoàn Hoàn không dám trông mong Lăng Tiêu sẽ đi cùng bọn họ bao lâu, nhiều lắm chỉ đưa họ đến đoàn xe Vũ Yến, nhìn một cái rồi đi.
Nhưng điều này đã nằm ngoài dự đoán của cô, dù sao tối hôm qua hắn đã từ chối vô tình như vậy, ai biết ngủ một giấc thức dậy thì đột nhiên đổi tính.
Lăng Thiên Vũ nghiêm túc ngẫm nghĩ, sau đó gật gật đầu, nghiêm túc như ông cụ non.
Thịnh Hoàn Hoàn duỗi tay ôm cậu xuống ngồi.
Qua chừng bốn năm phút, Lăng Thiên Vũ lại đứng lên, nhưng lúc này lại rất sốt ruột, cậu chỉ vào phía sau, gấp đến độ giậm chân.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức trấn an: “Làm sao vậy Thiên Vũ, chúng ta không vội, bình tĩnh.”
Nói xong, cô hôn lên gương mặt trắng nõn của cậu nhóc, mới nhìn về chiếc xe phía sau, phát hiện đã không thấy xe của Lăng Tiêu đâu.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn trấn an không có hiệu quả, Lăng Thiên Vũ vẫn chỉ về phía sau, cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở không phát ra âm thanh, có vẻ rất nóng nảy bất an.
“Thiên Vũ, Thiên Vũ, con nhìn dì này.” Thịnh Hoàn Hoàn vặn khuôn mặt nhỏ của Lăng Thiên Vũ lại, kiên định nói cho cậu: “Không có gì, nếu ba con nói sẽ đi cùng chúng ta thì nhất định sẽ đến, có lẽ ba đang cố đuổi kịp, chúng ta phải tin tưởng ba con chứ.”
Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn lấy di động ra: “Chúng ta gọi điện thoại cho ba con được không?”
Lăng Thiên Vũ nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, nghe tiếng nói dịu dàng chắc nịch của cô thì bất giác an tĩnh lại rồi gật gật đầu.
Cách đó không xa, xe của Lăng Tiêu đang chắn trước xe Mộ Tư.