Cụ thể Diệp Sâm nói gì với Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha thì chỉ có họ mới biết.
Khi Diệp Sâm rời đi đã mang đồ đạc của mình đi hết.
Tâm tình của Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha rất tốt, ai về nhà nấy.
Đêm nay, Lệ Hàn Tư tới tìm Lăng Kha, hình như đã uống không ít rượu, đứng bên ngoài gõ cửa thật lâu, Lăng Kha ngồi cạnh cửa nhưng trước sau vẫn không chịu mở.
Cuối cùng Lệ Hàn Tư gọi điện thoại đến, một người tắt một người gọi, mãi đến khi Lăng Kha chịu nghe mới thôi.
“Tôi biết cô ở trong đó, mở cửa.”
Lăng Kha nhẹ nhàng hô hấp, nhưng không đáp lại.
Lệ Hàn Tư rất phẫn nộ, cũng rất suy sụp: “Lăng Kha, hôm nay cô giỏi lắm, hiện tại A Ca đã rời khỏi tôi, có phải cô rất đắc ý không?”
Tiếp theo Lăng Kha nghe một tiếng động lớn, hình như là Lệ Hàn Tư té ngã, tim Lăng Kha siết lại, cô nắm chặt cổ áo mình, sợ mình mềm lòng.
Sau một lúc lâu, giọng của Lệ Hàn Tư lại truyền đến lần nữa, lần này giọng nói càng gần, hình như cũng ngồi ở cạnh cửa.
Chỉ cách một cánh cửa, giọng anh ta còn suy sút hơn vừa rồi: “Lăng Kha, không phải cô rất yêu tôi sao, vì sao lại làm tôi đau khổ như thế, đây là tình yêu của cô sao?”
“Vì sao không nói lời nào, cô là thứ ích kỷ nông cạn, cô trả A Ca lại cho tôi, cô trả cô ấy lại cho tôi...”
Lệ Hàn Tư nâng tay lên, liều mạng đập cửa: “Mở cửa, cô mở ra cho tôi, cút ra đây.”
Vì sao Lăng Kha lại không hận Lệ Hàn Tư nổi?
Bởi vì cô thấy được bóng dáng của mình trên người anh ta, một bóng dáng hèn mọn yêu mà không có được.
Một lát sau, cánh cửa chậm rãi mở ra.
Lăng Kha cúi đầu, đứng trên cao nhìn xuống Lệ Hàn Tư ngồi dưới đất, chỉ thấy hai mắt anh ta đỏ ngầu, tóc rối tung, trên quần áo cũng dính vết bẩn.
Cô biết anh ta đã rất nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh chật vật như thế.
Hồi cấp ba Lệ Hàn Tư là nhân vật phong vân trong trường, cao lớn đẹp trai, thành tích ưu tú, gia đình giàu có, là nam thần trong lòng mỗi cô gái.
Anh ta luôn xuất sắc, cái gì cũng đứng đầu, cứ như không có gì làm khó được anh, trừ Triệu Giai Ca.
Trên đời này chỉ có Triệu Giai Ca mới làm anh ta chật vật như thế.
Nhìn thấy Lăng Kha, Lệ Hàn Tư đỡ khung cửa đứng lên, tài xế của anh ta không yên tâm mà đứng đó không xa quan sát.
Lệ Hàn Tư dựa vào cửa, một tay bắt lấy vai Lăng Kha, lạnh giọng chất vấn: “Vì sao đến bây giờ mới mở cửa, vì sao không trả lời tôi?”
Khi nói chuyện, mùi rượu nồng nặc phà lên mặt Lăng Kha.
Lăng Kha nhăn mày, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Lệ Hàn Tư, anh đi đi, về sau đừng đến nữa.”
Chắc Lệ Hàn Tư không ngờ Lăng Kha lại đuổi mình đi, mặt trầm xuống không tin nổi: “Cô nói cái gì?”
Lăng Kha bình tĩnh nhìn người đàn ông mình yêu thầm nhiều năm trước mắt, lại mở miệng: “Không phải anh yêu Triệu Giai Ca sao, vậy theo đuổi cô ta đi, anh và tôi không rõ ràng thì chỉ làm cô ta càng không thích.”
“Cô nói vậy là có ý gì?”
Lăng Kha nhìn thẳng vào anh ta, nhấn mạnh một chữ một: “Lệ Hàn Tư, quan hệ của chúng ta kết thúc, tôi chúc anh sớm ngày ôm được mỹ nhân về nhà.”
Lệ Hàn Tư cười lạnh: “Hình như cô đã quên hiện tại A Ca đã rời khỏi tôi, đều là nhờ cô ban tặng.”
Lăng Kha sửa đúng: “Anh sai rồi, anh chưa từng có được cô ta, sao lại nói là rời đi?”
“Lệ Hàn Tư, nếu anh thật sự yêu Triệu Giai Ca thì xin hãy toàn tâm toàn ý, đừng vừa dây dưa với tôi vừa làm ra vẻ thâm tình với cô ta, người anh nên khinh thường không phải tôi, mà là chính anh.”
Lệ Hàn Tư ngơ ngác nhìn Lăng Kha, hình như không ngờ lời này lại nói ra từ miệng cô.
Lăng Kha đẩy tay Lệ Hàn Tư khỏi vai mình, cuối cùng còn nói: “Nhiều năm qua tôi vẫn luôn sống hèn mọn dưới cái bóng của anh, cảm ơn sự sỉ nhục hôm nay của anh, nếu không tôi cũng không tỉnh táo lại được.”
“Lệ Hàn Tư, tôi yêu thầm kết thúc trong vô vọng, nhưng tôi mong rằng anh được như ước nguyện, được ở bên cạnh Triệu Giai Ca, nắm tay tới già.”
Nói xong, cô lui về phía sau hai bước, nhếch khoé miệng cười với Lệ Hàn Tư, ngăn cách tất cả giữa liên hệ cô và anh ta trong tầm mắt mơ hồ.
Tạm biệt Lệ Hàn Tư!
Cảm ơn anh đi cùng tôi trải qua tuổi thanh xuân mơ màng mà chua xót.
Lệ Hàn Tư đứng ngoài cửa thật lâu mới phản ứng lại, anh ta bị Lăng Kha đá, còn dùng cách thức làm anh không nổi nóng được.
Thôi, đêm nay anh ta đến cũng là tới cắt đứt quan hệ với cô, chỉ không ngờ còn bị cô dạy dỗ một trận.
Bỏ đi, nếu cô thức thời như thế thì anh ta không so đo nữa, chỉ mong cô thật sự chúc phúc cho anh và A Ca.
Nhìn cánh cửa đóng chặt, Lệ Hàn Tư xoay người rời đi.
“Lệ tổng.”
Tài xế tiến lên đỡ Lệ Hàn Tư, bị anh ta dùng sức hất ra, lạnh nhạt cao ngạo mà nói: “Cảm ơn, tôi tự đi được.”
Lệ Hàn Tư nghiêng ngả lảo đảo bước vào thang máy, một lát sau anh ta đã biến mất khỏi tiểu khu.
Lăng Kha nhìn bài trí trong nhà, cô ngồi trong phòng thật lâu, cuối cùng gọi điện thoại: “Mẹ, bán căn nhà trong hoa viên XX của con đi, ném hết đồ đạc trong phòng, đúng, tất cả luôn, con không thích đồ mình bị người khác chạm vào rồi.”
Khi rời đi, Lăng Kha không mang theo cái gì cả.
Đây sẽ là lần cuối cùng cô bước vào tiểu khu này.
Đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn và bọn Tống Chí Thượng mở hội nghị video, công ty của họ quá lớn, không thể buông công việc ngày nào cả.
Ngày mai seri trang sức “Phi Dương” có thể đưa ra thị trường trước một ít, hiện tại còn chưa đến cao điểm, trong thời gian ngắn doanh số không được cao lắm, chỉ đủ thỏa mãn nhu cầu thị trường, sau này sẽ tăng lớn sản lượng.
Thịnh Hoàn Hoàn muốn vài bộ tặng cho bạn tốt của mình.
Chủ nhật này, trận thi đấu của Thịnh Hoàn Hoàn vẫn được sắp vào buổi chiều, vì thế buổi sáng cô đến công ty làm việc, hôm nay bọn người Chu Tín không đi làm nên thời gian trôi qua thật yên bình.
Sau khi ăn cơm trưa, cô chuẩn bị đến đoàn xe, nhưng lại nhìn thấy Đường Nguyên Minh đứng bên cạnh xe mình, hắn dựa vào chiếc Bugatti màu đen, đôi môi gợi cảm có ngậm một điếu thuốc, sương khói lượn lờ quanh khuôn mặt anh tuấn đó.
Thấy cô, anh nâng ngón tay thon dài lên bóp tắt điếu thuốc, đôi chân dài bước nhanh về hướng cô, giọng nói trầm lắng rất êm tai: “Hoàn Hoàn, đến đoàn xe à?”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Vâng, sao anh lại đến đây?”
Kỳ thật cô muốn hỏi là sao anh lại biết cô ở đây?
Đường Nguyên Minh dịu dàng nhếch khóe miệng: “Hôm nay là cuối tuần, sáng sớm anh đến nhà em nhưng phát hiện em đã đi rồi, bác gái nói em đã đến công ty, cho nên...”
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày: “Cho nên anh chờ từ sáng tới giờ?”
Đường Nguyên Minh nghe xong thì bật cười, ngón tay thon dài búng lên trán cô: “Anh ngốc như thế sao? Anh cũng đến công ty một chuyến, biết buổi chiều em còn phải thi đấu vì thế mới lại đây chở em đi một đoạn đường.”
“Anh không cần lại đây chở em, em có xe.” Thịnh Hoàn Hoàn vội chỉ chỉ chiếc Ferrari của mình, cũng nói giỡn: “Hơn nữa em là tay đua chuyên nghiệp, kỹ thuật ghê gớm lắm.”
Cho nên anh không cần đặc biệt chạy tới chở em đâu
Ai ngờ Đường Nguyên Minh biết nghe lời phải: “Vậy em chở anh một đoạn đường đi, hai ngày nay anh mệt đến eo đau chân mỏi, vừa vặn có thể ngủ một giấc trên xe em.”
Khi Diệp Sâm rời đi đã mang đồ đạc của mình đi hết.
Tâm tình của Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha rất tốt, ai về nhà nấy.
Đêm nay, Lệ Hàn Tư tới tìm Lăng Kha, hình như đã uống không ít rượu, đứng bên ngoài gõ cửa thật lâu, Lăng Kha ngồi cạnh cửa nhưng trước sau vẫn không chịu mở.
Cuối cùng Lệ Hàn Tư gọi điện thoại đến, một người tắt một người gọi, mãi đến khi Lăng Kha chịu nghe mới thôi.
“Tôi biết cô ở trong đó, mở cửa.”
Lăng Kha nhẹ nhàng hô hấp, nhưng không đáp lại.
Lệ Hàn Tư rất phẫn nộ, cũng rất suy sụp: “Lăng Kha, hôm nay cô giỏi lắm, hiện tại A Ca đã rời khỏi tôi, có phải cô rất đắc ý không?”
Tiếp theo Lăng Kha nghe một tiếng động lớn, hình như là Lệ Hàn Tư té ngã, tim Lăng Kha siết lại, cô nắm chặt cổ áo mình, sợ mình mềm lòng.
Sau một lúc lâu, giọng của Lệ Hàn Tư lại truyền đến lần nữa, lần này giọng nói càng gần, hình như cũng ngồi ở cạnh cửa.
Chỉ cách một cánh cửa, giọng anh ta còn suy sút hơn vừa rồi: “Lăng Kha, không phải cô rất yêu tôi sao, vì sao lại làm tôi đau khổ như thế, đây là tình yêu của cô sao?”
“Vì sao không nói lời nào, cô là thứ ích kỷ nông cạn, cô trả A Ca lại cho tôi, cô trả cô ấy lại cho tôi...”
Lệ Hàn Tư nâng tay lên, liều mạng đập cửa: “Mở cửa, cô mở ra cho tôi, cút ra đây.”
Vì sao Lăng Kha lại không hận Lệ Hàn Tư nổi?
Bởi vì cô thấy được bóng dáng của mình trên người anh ta, một bóng dáng hèn mọn yêu mà không có được.
Một lát sau, cánh cửa chậm rãi mở ra.
Lăng Kha cúi đầu, đứng trên cao nhìn xuống Lệ Hàn Tư ngồi dưới đất, chỉ thấy hai mắt anh ta đỏ ngầu, tóc rối tung, trên quần áo cũng dính vết bẩn.
Cô biết anh ta đã rất nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh chật vật như thế.
Hồi cấp ba Lệ Hàn Tư là nhân vật phong vân trong trường, cao lớn đẹp trai, thành tích ưu tú, gia đình giàu có, là nam thần trong lòng mỗi cô gái.
Anh ta luôn xuất sắc, cái gì cũng đứng đầu, cứ như không có gì làm khó được anh, trừ Triệu Giai Ca.
Trên đời này chỉ có Triệu Giai Ca mới làm anh ta chật vật như thế.
Nhìn thấy Lăng Kha, Lệ Hàn Tư đỡ khung cửa đứng lên, tài xế của anh ta không yên tâm mà đứng đó không xa quan sát.
Lệ Hàn Tư dựa vào cửa, một tay bắt lấy vai Lăng Kha, lạnh giọng chất vấn: “Vì sao đến bây giờ mới mở cửa, vì sao không trả lời tôi?”
Khi nói chuyện, mùi rượu nồng nặc phà lên mặt Lăng Kha.
Lăng Kha nhăn mày, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Lệ Hàn Tư, anh đi đi, về sau đừng đến nữa.”
Chắc Lệ Hàn Tư không ngờ Lăng Kha lại đuổi mình đi, mặt trầm xuống không tin nổi: “Cô nói cái gì?”
Lăng Kha bình tĩnh nhìn người đàn ông mình yêu thầm nhiều năm trước mắt, lại mở miệng: “Không phải anh yêu Triệu Giai Ca sao, vậy theo đuổi cô ta đi, anh và tôi không rõ ràng thì chỉ làm cô ta càng không thích.”
“Cô nói vậy là có ý gì?”
Lăng Kha nhìn thẳng vào anh ta, nhấn mạnh một chữ một: “Lệ Hàn Tư, quan hệ của chúng ta kết thúc, tôi chúc anh sớm ngày ôm được mỹ nhân về nhà.”
Lệ Hàn Tư cười lạnh: “Hình như cô đã quên hiện tại A Ca đã rời khỏi tôi, đều là nhờ cô ban tặng.”
Lăng Kha sửa đúng: “Anh sai rồi, anh chưa từng có được cô ta, sao lại nói là rời đi?”
“Lệ Hàn Tư, nếu anh thật sự yêu Triệu Giai Ca thì xin hãy toàn tâm toàn ý, đừng vừa dây dưa với tôi vừa làm ra vẻ thâm tình với cô ta, người anh nên khinh thường không phải tôi, mà là chính anh.”
Lệ Hàn Tư ngơ ngác nhìn Lăng Kha, hình như không ngờ lời này lại nói ra từ miệng cô.
Lăng Kha đẩy tay Lệ Hàn Tư khỏi vai mình, cuối cùng còn nói: “Nhiều năm qua tôi vẫn luôn sống hèn mọn dưới cái bóng của anh, cảm ơn sự sỉ nhục hôm nay của anh, nếu không tôi cũng không tỉnh táo lại được.”
“Lệ Hàn Tư, tôi yêu thầm kết thúc trong vô vọng, nhưng tôi mong rằng anh được như ước nguyện, được ở bên cạnh Triệu Giai Ca, nắm tay tới già.”
Nói xong, cô lui về phía sau hai bước, nhếch khoé miệng cười với Lệ Hàn Tư, ngăn cách tất cả giữa liên hệ cô và anh ta trong tầm mắt mơ hồ.
Tạm biệt Lệ Hàn Tư!
Cảm ơn anh đi cùng tôi trải qua tuổi thanh xuân mơ màng mà chua xót.
Lệ Hàn Tư đứng ngoài cửa thật lâu mới phản ứng lại, anh ta bị Lăng Kha đá, còn dùng cách thức làm anh không nổi nóng được.
Thôi, đêm nay anh ta đến cũng là tới cắt đứt quan hệ với cô, chỉ không ngờ còn bị cô dạy dỗ một trận.
Bỏ đi, nếu cô thức thời như thế thì anh ta không so đo nữa, chỉ mong cô thật sự chúc phúc cho anh và A Ca.
Nhìn cánh cửa đóng chặt, Lệ Hàn Tư xoay người rời đi.
“Lệ tổng.”
Tài xế tiến lên đỡ Lệ Hàn Tư, bị anh ta dùng sức hất ra, lạnh nhạt cao ngạo mà nói: “Cảm ơn, tôi tự đi được.”
Lệ Hàn Tư nghiêng ngả lảo đảo bước vào thang máy, một lát sau anh ta đã biến mất khỏi tiểu khu.
Lăng Kha nhìn bài trí trong nhà, cô ngồi trong phòng thật lâu, cuối cùng gọi điện thoại: “Mẹ, bán căn nhà trong hoa viên XX của con đi, ném hết đồ đạc trong phòng, đúng, tất cả luôn, con không thích đồ mình bị người khác chạm vào rồi.”
Khi rời đi, Lăng Kha không mang theo cái gì cả.
Đây sẽ là lần cuối cùng cô bước vào tiểu khu này.
Đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn và bọn Tống Chí Thượng mở hội nghị video, công ty của họ quá lớn, không thể buông công việc ngày nào cả.
Ngày mai seri trang sức “Phi Dương” có thể đưa ra thị trường trước một ít, hiện tại còn chưa đến cao điểm, trong thời gian ngắn doanh số không được cao lắm, chỉ đủ thỏa mãn nhu cầu thị trường, sau này sẽ tăng lớn sản lượng.
Thịnh Hoàn Hoàn muốn vài bộ tặng cho bạn tốt của mình.
Chủ nhật này, trận thi đấu của Thịnh Hoàn Hoàn vẫn được sắp vào buổi chiều, vì thế buổi sáng cô đến công ty làm việc, hôm nay bọn người Chu Tín không đi làm nên thời gian trôi qua thật yên bình.
Sau khi ăn cơm trưa, cô chuẩn bị đến đoàn xe, nhưng lại nhìn thấy Đường Nguyên Minh đứng bên cạnh xe mình, hắn dựa vào chiếc Bugatti màu đen, đôi môi gợi cảm có ngậm một điếu thuốc, sương khói lượn lờ quanh khuôn mặt anh tuấn đó.
Thấy cô, anh nâng ngón tay thon dài lên bóp tắt điếu thuốc, đôi chân dài bước nhanh về hướng cô, giọng nói trầm lắng rất êm tai: “Hoàn Hoàn, đến đoàn xe à?”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Vâng, sao anh lại đến đây?”
Kỳ thật cô muốn hỏi là sao anh lại biết cô ở đây?
Đường Nguyên Minh dịu dàng nhếch khóe miệng: “Hôm nay là cuối tuần, sáng sớm anh đến nhà em nhưng phát hiện em đã đi rồi, bác gái nói em đã đến công ty, cho nên...”
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày: “Cho nên anh chờ từ sáng tới giờ?”
Đường Nguyên Minh nghe xong thì bật cười, ngón tay thon dài búng lên trán cô: “Anh ngốc như thế sao? Anh cũng đến công ty một chuyến, biết buổi chiều em còn phải thi đấu vì thế mới lại đây chở em đi một đoạn đường.”
“Anh không cần lại đây chở em, em có xe.” Thịnh Hoàn Hoàn vội chỉ chỉ chiếc Ferrari của mình, cũng nói giỡn: “Hơn nữa em là tay đua chuyên nghiệp, kỹ thuật ghê gớm lắm.”
Cho nên anh không cần đặc biệt chạy tới chở em đâu
Ai ngờ Đường Nguyên Minh biết nghe lời phải: “Vậy em chở anh một đoạn đường đi, hai ngày nay anh mệt đến eo đau chân mỏi, vừa vặn có thể ngủ một giấc trên xe em.”