Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không hiểu ra sao, thấy tài xế trở lại xe báo cáo với Lăng Tiêu thì cũng đi theo.
Thì ra tài xế đưa ra giá ngang với Vu Quang để bắt lấy miếng đất Vũ Yến này, chẳng qua ông ta hứa hẹn Vũ Yến sẽ không biến mất.
Còn Vũ Yến sẽ tồn tại bao lâu còn phải xem thành tích lấy được sau này.
Hơn nữa Lăng Tiêu trở thành cổ đông lớn sau lưng Vũ Yến, về sau kinh phí của Vũ Yến đều do Lăng Tiêu phụ trách.
Nói cách khác, đoàn xe vẫn là của Lý Hưng Hoài, chẳng qua sau lưng có thêm một cổ đông lớn.
Từ giờ trở đi, Lý Hưng Hoài có thể tập trung bồi dưỡng tay đua, đừng nhọc lòng vì vấn đề tài chính nữa.
Đương nhiên còn có một điểm quan trọng nhất, Lý Hưng Hoài không cần lo lắng thủ đoạn của Vu Quang nữa. Tương phản, Lăng Tiêu còn buộc ông ta giải thích với Vũ Yến.
Nếu Lăng Tiêu ra tay thì hắn sẽ tính toán cẩn thận món nợ những chiếc xe bị đập phá, những công nhân bị thương với Vu Quang.
Cho nên dù Lý Hưng Hoài bán rẻ mảnh đất này cho Lăng Tiêu thì ông vẫn vui vẻ, bởi vì ông bán có tôn nghiêm, còn bảo vệ mộng tưởng của mình và Lý Tinh Vũ.
Sau khi báo cáo xong, tài xế lại đi vào.
Nhìn cửa sổ xe lại kéo lên lần nữa, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức tiến lên gõ gõ cửa: “Lăng Tiêu.”
Một lát sau, cửa sổ chậm rãi hạ xuống, lộ ra một gương mặt anh tuấn tự phụ, đôi mắt đen thâm thúy dừng lại trên gương mặt xinh đẹp mềm mại của Thịnh Hoàn Hoàn.
Lúc này trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn mang theo vui sướng khôn kể: “Lăng Tiêu, chúc mừng anh lấy được miếng đất này, giờ anh tin tôi may mắn chưa?”
Hôm nay người thắng lớn nhất chính là Lăng Tiêu, chỉ tốn một chút tiền đã mua được mảnh đất lớn như vậy, nếu lấy ra bán đấu giá thì không biết lời được bao nhiêu lần, thật là tiền của từ trên trời rơi xuống.
Mà vận may này là cô mang đến cho hắn, hắn không cảm ơn cô sao?
Lăng Tiêu lạnh nhạt “Ừm” một tiếng, xem như đáp lại.
Ừm?
Kỳ tích, Lăng Tiêu lại không phản bác cô!
Nụ cười của Thịnh Hoàn Hoàn càng tươi đẹp, đôi mắt giống như hai ánh trăng sáng tỏ: “Vậy anh tính cảm ơn tôi như thế nào?”
Lăng Tiêu nhìn cô gái trước mắt, chỉ thấy cô môi hồng răng trắng, mắt như hồ thu, mặt như thêu hoa, chỉ là nụ cười hơi ngu đần, thoạt nhìn không được thông minh lắm.
Vì thế hắn buột miệng thốt ra: “Ngu ngốc.”
“...”
Thịnh Hoàn Hoàn giận: “Sao tự nhiên anh lại mắng chửi người khác?”
Lăng Tiêu không cho là đúng, ngoắc ngoắc ngón tay với Thịnh Hoàn Hoàn: “Cô cũng nghe thấy Lý Hưng Hoài nói chuyện, tôi cho cô cơ hội, nhưng cô lại không có phản ứng gì, nếu hôm nay tôi không tới thì mảnh đất lớn như vậy đã bị người ta chiếm rồi, cô nói xem may mắn có ích gì?”
Nói xong, ngón tay thon dài của hắn búng lên trán cô một cái.
Thịnh Hoàn Hoàn đau đến che trán lại, nhăn mặt, bất mãn trừng đôi mắt trắng đen rõ ràng lên mà nhìn hắn, giận mà không dám nói gì.
Một tiếng cười trầm thấp tràn ra từ cổ họng Lăng Tiêu: “Đồ ngốc.”
Thịnh Hoàn Hoàn cắn răng cả giận quát: “Ít nhất chứng minh tôi vượng phu.”
Rống xong, Thịnh Hoàn Hoàn thật sự muốn đào hầm chui vào ngay tại chỗ, quá mất mặt!
Hiện tại cô thật sự hoài nghi đầu óc mình không đủ dùng.
Hiện giờ đất đai đáng giá, thương nhân nhắc tới hai chữ đất đai sẽ trở nên rất nhạy cảm, muốn mua, muốn đi khai phá.
Nhưng cô thì sao?
Đối với cô, hai chữ đất đai chỉ đơn thuần là hai chữ mà thôi...
Lăng Tiêu ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn cô: “Cô như vậy mà còn vọng tưởng tiếp quản Thịnh Thế, là ngại Thịnh Thế phát triển quá tốt, muốn kéo sụp nó, đúng không?”
Thịnh Hoàn Hoàn: “...”
Nhìn cô gái ngu đần trước mặt, Lăng Tiêu lại nâng tay lên, duỗi qua chỗ cô.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn bàn tay lại duỗi về hướng mình thì sợ hãi nhắm mắt lại.
Nhưng tay của Lăng Tiêu lại đột nhiên ngừng lại cách mặt Thịnh Hoàn Hoàn một centimet, sau đó thu tay lại, ý cười dưới đáy mắt cũng dần dần bị lạnh lùng thay thế.
Qua hồi lâu mà đau đớn vẫn chưa xuất hiện, Thịnh Hoàn Hoàn chậm rãi mở mắt ra.
Lúc này Lăng Tiêu đã dời mắt khỏi mặt cô, giọng nói khôi phục lạnh nhạt xa cách ngày thường: “Từ hôm nay trở đi, cô chính là phó đội trưởng của Vũ Yến, cùng Lý Hưng Hoài quản lý đoàn xe, nếu không lấy được thành tích tốt vào cuộc thi tháng sau thì tôi hỏi tội cô.”
Vừa dứt lời, Lăng Tiêu lại kéo cửa sổ lên, rất nhanh chiếc xe đã biến mất trong tầm mắt của Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn đuôi xe của Lăng Tiêu mà nhăn mày, sao người đàn ông này đổi sắc mặt còn nhanh hơn trở bánh tráng nữa?
Hắn vừa nói, hiện tại cô là phó đội trưởng của đoàn xe Vũ Yến?
Đau đầu, cô ghét nhất là quản lý đó!
Thịnh Hoàn Hoàn lại đi vào Vũ Yến, cảm thán thế giới này thay đổi thật nhanh, mới nửa giờ ngắn ngủn mà Vũ Yến đã đổi chủ...
Sau hơn mười phút, cảnh sát và Trần Phỉ Phỉ một trước một sau đuổi tới.
Nhân viên dẫn cảnh sát đi lấy bằng chứng, tiếp theo Trần Phỉ Phỉ dẫn công ty tài trợ nổi giận đùng đùng đi về hướng Lý Hưng Hoài và Thịnh Hoàn Hoàn.
Cô ta liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái, sau đó nhìn về phía Lý Hưng Hoài, hung hăng nói: “Nghe nói xe đua của Vũ Yến đều bị hủy, ông chuẩn bị đền hai chiếc xe của tôi thế nào?”
Lý Hưng Hoài nhìn chằm chằm cô gái trước mặt một lát, lạnh nhạt nói: “Tôi đã thông báo người của Liên đoàn Ô tô lại đây, các người cũng có thể kiểm tra mức độ hư hao của xe, đến lúc đó tiến hành bồi thường dựa theo mức độ đó.”
Trần Phỉ Phỉ nghe xong thì lập tức cả giận nói: “Xe của tôi là xe mới, đặt ở đây lại tự nhiên bị người ta đập phá, tháng sau đã tới cuộc thi quốc tế, tôi lấy cái gì đi thi? Hoặc là ông bồi thường theo giá xe mới, không thì ông kiếm hai chiếc giống y như đúc trả lại cho tôi.”
Vẻ mặt Lý Hưng Hoài thật lạnh lùng, đáy mắt tràn đầy thất vọng đối với Trần Phỉ Phỉ: “Không có khả năng, nếu cô không hài lòng với mức bồi thường tôi nói vừa rồi thì có thể khởi tố tôi, chúng ta gặp trên toà án.”
Sao trước kia ông lại ngu xuẩn cho rằng cô gái này sẽ là tương lai của Vũ Yến?
Trần Phỉ Phỉ bị Lý Hưng Hoài đáp trả một câu mà không nói nên lời. Làm một nhân vật của công chúng, tất nhiên Trần Phỉ Phỉ không muốn kéo nhau lên toà án.
Huống chi cô ta do Lý Hưng Hoài một tay bồi dưỡng, nếu kiện Lý Hưng Hoài thì những lời mắng chửi vong ân phụ nghĩa, lấy oán trả ơn có thể dìm chết cô ta.
Lúc này luật sư công ty tài trợ tiến lên, giọng điệu rất cứng rắn: “Dù lên toà thì trong khoảng thời gian này ông cũng phải bồi thường hai chiếc xe đua giá trị tương đương để Trần tiểu thư huấn luyện, nếu làm chậm trễ thi đấu, tổn thất tạo thành sẽ do các người phụ trách.”
Lý Hưng Hoài như không nghe thấy lời anh ta nói, chỉ đứng lên rồi bước vào văn phòng, còn khóa cửa lại.
“Lý Hưng Hoài, ông đi đâu, ra đây.” Đám người Trần Phỉ Phỉ muốn đuổi theo, lại bị các nhân viên ngăn lại.
Cao Dương nói: “Chúng tôi đã báo cảnh sát, lát nữa người của Liên đoàn Ô tô sẽ tới, nhà nước nói làm sao thì chúng tôi làm như vậy.”
Thịnh Hoàn Hoàn đi qua, nhìn Trần Phỉ Phỉ mà ung dung nói: “Hoặc cô cũng có thể đi kiếm công ty bảo hiểm, nhưng không biết cô có dám không?”
Rốt cuộc ánh mắt của Trần Phỉ Phỉ cũng dừng lại trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô nói vậy là có ý gì?”