Mục lục
Nháp - Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Da Thịnh Hoàn Hoàn trắng nõn tinh tế, vết bầm tím trên đầu gối cô như một vết mực dính trên mảnh ngọc tốt nhất, đặc biệt chói mắt, làm người ta đau lòng tiếc hận.

Thịnh Hoàn Hoàn buông váy xuống, thản nhiên nói câu: “Chỉ té ngã một cái, không chết được.”

Sự lạnh nhat của Thịnh Hoàn Hoàn làm Lăng Tiêu thực không vui: “Mẹ cô nói cô bị kinh sợ, tôi thấy cô rất khoẻ.”

Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn dời từ nơi khác về gương mặt Lăng Tiêu, cô nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, sợ bỏ lỡ một tia khả nghi: “Hầm giam kia có cái gì, anh thật sự không biết sao?”

Lăng Tiêu hỏi lại: “Có cái gì?”

Thịnh Hoàn Hoàn muốn tìm ra một tia chột dạ trên mặt hắn, đáng tiếc cô thất bại, hoặc là hắn diễn quá giỏi, nhưng hắn căn bản không cần làm vậy.

Cô cong cong môi, lạnh lùng nói: “Cũng đúng, anh chưa từng bị người ta nhốt vào đó, sao mà biết được chứ?”

Lăng Tiêu không tức giận vì cách ăn nói móc họng của cô, hắn hỏi: “Vậy cô nói cho tôi biết, cô đã nhìn thấy gì dưới hầm giam?”

Nhìn thấy gì dưới hầm giam?

Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ đến gương mặt máu tươi đầm đìa kia thì sắc mặt lập tức trắng bệch, cả người căng cứng, đôi tay siết chặt lấy làn váy trên đùi.

Đến bây giờ cô vẫn không biết rốt cuộc đó là ảo giác của mình hay là sự thật.

Nói là ảo giác, lại chân thật như vậy, nếu là chân thật lại không hợp lẽ thường...

Lăng Tiêu nhìn phản ứng của cô thì nhăn mày kiếm lại.

Động tác và vẻ mặt có thể gạt người, nhưng sắc mặt thì không. Người giả vờ ngượng ngùng sẽ không đỏ mặt, tương tự như vậy, người giả vờ sợ hãi không thể biến sắc mặt trở nên trắng bệch trong phút chốc, cả màu môi cũng nhạt đi.

Xem ra cô thật sự bị kinh sợ dưới hầm giam, là do tâm lý sợ hãi sinh ra ảo giác, hay là có người cố ý giả thần giả quỷ, hoặc là trên đời này thực sự có yêu ma quỷ quái gì?

Thấy thân thể Thịnh Hoàn Hoàn không khống chế được mà run rẩy, giống như rơi vào vực sâu sợ hãi không thể thoát ra, dáng vẻ tiều tụy lại yếu ớt, Lăng Tiêu thần sai quỷ khiến thế nào lại nắm lấy tay cô.

Nhưng bàn tay vừa đụng tới Thịnh Hoàn Hoàn thì đã bị cô dùng sức ném ra, trong sợ hãi mang theo oán hận sâu sắc: “Đừng chạm vào tôi, tôi dơ.”



Lần này, rốt cuộc sắc mặt Lăng Tiêu cũng trầm xuống: “Thịnh Hoàn Hoàn.”

Thịnh Hoàn Hoàn tái xanh mặt mày nhìn Lăng Tiêu: “Chẳng lẽ bọn họ không nói cho anh là tôi bị dọa đến tiểu ướt cả người dưới hầm giam.”



Lăng Tiêu giật mình, ánh mắt đặc biệt sắc bén, hình như đang phỏng đoán những lời này của cô là thật hay giả, bởi vì thật sự không ai nói việc này với hắn.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn phản ứng của Lăng Tiêu, hít vào một hơi thật sâu: “Cho nên, tốt nhất anh đừng đụng vào tôi, để tránh dính mùi khai nước tiểu với mùi lẳng lơ đàn điếm.”

“Thịnh Hoàn Hoàn.” Lăng Tiêu trầm giọng tức giận mắng, giọng nói đặc biệt nghiêm khắc: “Cô còn dám nói thêm một chữ, tôi sẽ làm chết cô.”

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Tôi có nói gì không đúng à? Tôi không phải là thứ đàn bà lả lơi ong bướm, hư vinh tham lam sao? Tôi hy vọng đàn ông cả thế giới đều vây quanh mình, đều thần phục dưới váy của tôi, hầu hạ tôi thoải mái dễ chịu, làm tôi sung sướng phát... Ưm...”

Cô đột nhiên bị hôn, cứng rắn lại ngang ngược, không chút thương tiếc.

Thịnh Hoàn Hoàn theo phản xạ để tay lên ngực Lăng Tiêu, nhưng chỉ một giây sau đã từ bỏ giãy giụa, không đáp lại cũng không từ chối, ánh mắt trở nên trống rỗng, giống như búp bê vải không có linh hồn.

Rất nhanh Lăng Tiêu đã buông cô ra, nhìn cô gái dưới người, trong lòng hắn dâng lên từng cơn gợn sóng, thật lâu không thể bình tĩnh.

Hắn đột nhiên chủ động hôn cô.

Thịnh Hoàn Hoàn chớp chớp mắt, ánh mắt trống rỗng từ từ tập trung lên mặt Lăng Tiêu, giọng nói bình tĩnh lại như mang theo oán hận và khóc than vô tận: “Tiếp tục đi, sao lại ngừng, không phải anh luôn thích cưỡng ép sao, tới đi!”

“Thịnh Hoàn Hoàn, cô đủ rồi.” Lăng Tiêu buông cô ra, chỉ có hắn mới biết được cảm giác thẹn quá thành giận khó hiểu dưới đáy lòng mình.

“Thế nào, chê tôi dơ? Yên tâm, tuy tôi không biết về sau mình sẽ có bao nhiêu đàn ông, nhưng ít nhất hiện tại thân thể này vẫn còn sạch sẽ, trừ anh ra chưa ai đi vào.”

“Thịnh Hoàn Hoàn.” Rốt cuộc Lăng Tiêu không thể nhịn được mà bóp lấy cổ Thịnh Hoàn Hoàn, cắn răng cả giận nói: “Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.”

“Vì sao nghe không lọt tai? Đây còn không phải là Thịnh Hoàn Hoàn hư vinh tham lam trong mắt anh à?” Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn càng tái nhợt, hai mắt đỏ rực nhìn người đàn ông trước mắt: “Trừ đàn áp tôi, hiểu lầm tôi, tổn thương tôi hết lần này đến lần khác ra thì anh còn biết làm gì?”



Lăng Tiêu trầm mặc nhìn cô.

“Lăng Tiêu, là tôi xin anh cưới tôi, cho nên tôi không dám hy vọng xa vời anh yêu tôi, cưng chiều tôi, đối xử tốt với tôi, nhưng tôi là con người, vì sao anh không để lại chút tôn nghiêm cho tôi?”

Thịnh Hoàn Hoàn luôn nghẹn những lời này trong lòng, không nói với bất cứ ai, lúc này cảm xúc tủi nhục đau đớn lập tức bùng nổ, nước mắt không ngừng tràn ra ngoài như đê vỡ.

“Tôi để tay lên ngực tự hỏi, từ khi gả cho anh, tôi chưa làm ra chuyện gì có lỗi với anh, tôi thật sự muốn sống tốt với anh, nhưng tôi nỗ lực lấy lòng anh như vậy mà anh lại làm như không thấy. Anh không tin tôi, tôi có thể lý giải, nhưng vì sao không cho tôi cả một cơ hội giải thích mà đã nhốt tôi vào hầm giam, anh biết nơi đó đáng sợ đến mức nào không?”

Lăng Tiêu nhìn nước mắt của Thịnh Hoàn Hoàn cứ liên tục tuôn rơi, trái tim hắn như bị một bàn tay siết chặt, rầu rĩ đau đớn

Tuy rằng tay hắn đang bóp cổ cô, nhưng căn bản không dùng sức, cô có cần khóc thành như vậy không?

Nói xong lời cuối cùng, Thịnh Hoàn Hoàn không thể khống chế mà nghẹn ngào: “Anh biết nơi đó tối đến mức nào, lạnh đến mức nào, khủng bố đến mức nào không? Anh biết nơi đó không có cả WC không? Anh không biết, bởi vì anh hoàn toàn không để bụng tôi phải chịu đựng những gì ở dưới đó.”

Lăng Tiêu luôn trầm mặc nhìn cô, Thịnh Hoàn Hoàn cực lực khống chế cảm xúc mất khống chế của mình, một lúc sau mới dần dần bình tĩnh trở lại: “Tôi biết anh có khúc mắc với chuyện gì đó, nhưng Lăng Tiêu, nếu anh không tính ly hôn thì thời gian chúng ta ở chung sau này còn rất dài, anh cảm thấy thân thể tôi có thể chịu đựng được bao lâu dưới sự tức giận của anh?”

Ánh mắt Lăng Tiêu trầm xuống: “Cô muốn ly hôn?”

Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Lần trước ở văn phòng của ba, lúc anh bảo tôi lựa chọn, tôi đã muốn nói cho anh biết, nếu ngày nào đó tôi thật sự muốn ly hôn thì nhất định không liên quan gì đến người khác, mà là vì sự lạnh nhạt và ngờ vực của anh.”


…..


Lăng Tiêu đi rồi, sau khi đi ra từ phòng Thịnh Hoàn Hoàn, hắn không nói một lời mà rời khỏi Thịnh gia.


Thịnh Hoàn Hoàn không biết cô nói nhiều như thế có làm hắn xét lại bản thân hay không, nhưng cô biết mình sẽ không hao hết tâm tư đi lấy lòng hắn như trước kia nữa.


Nếu không thể thay đổi Lăng Tiêu, dù cô nỗ lực bao nhiêu cũng uổng phí, nếu Lăng Tiêu không tự xét lại thì về sau chuyện này sẽ không ngừng xảy ra.


Cứ thế mãi, lặp đi lặp lại, cho dù cô không bị bức tử thì sớm hay muộn gì cũng sẽ bị hắn bức điên.


Lúc ăn cơm trưa, Thịnh phu nhân thấy Thịnh Hoàn Hoàn đã dịu lại, trừ cảm xúc hơi sa sút ra thì không có gì không ổn.


Đang tải...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK