Mục lục
Nháp - Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trở lại Lăng Phủ, Lăng Tiêu liền ôm Lăng Thiên Vũ vào phòng cậu, Thịnh Hoàn Hoàn bị nhốt ở ngoài cửa, không được bước vào.

Rất nhanh bên trong liền truyền đến tiếng đập đồ, Thịnh Hoàn Hoàn lo lắng cho Lăng Thiên Vũ, nhưng gõ cửa rất nhiều lần vẫn không ai đáp lại, cuối cùng đành thôi, cô vào bếp nấu chút canh hạ hỏa.

Qua chừng một giờ, Lăng Tiêu mới mang đầy mỏi mệt đi ra từ trong phòng.

“Thiên Vũ thế nào?” Thịnh Hoàn Hoàn lập tức tiến lên hỏi.

Lăng Tiêu mệt mỏi nói: “Ngủ.”

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới dám đi vào, vào đó liền thấy cả phòng bừa bãi, cũng may cô đã sớm nhìn thấy sức chiến đấu của Lăng Thiên Vũ.

Vừa rồi cậu nhóc quấy đến kiệt sức, hiện tại ngủ rất say, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Thịnh Hoàn Hoàn sợ cậu thức dậy lại làm bản thân bị thương, vội quét mảnh vụn trên mặt đất rồi dọn dẹp phòng.

Đi ra thì thấy Lăng Tiêu vẫn ngồi trên sô pha, bóng dáng trông thật lạnh lẽo cô đơn, cô không khỏi đi lên trước, đặt đôi tay lên vai hắn rồi dùng sức ấn.

Cơ bắp Lăng Tiêu căng thẳng một chút, sau đó dần dần thả lỏng, hưởng thụ mà nhắm mắt lại.

Thịnh Hoàn Hoàn không hỏi đến chuyện Lam Nhan là mẹ ruột của Lăng Thiên Vũ, Lăng Tiêu cũng không nói gì, nhưng không khí lại rất hài hòa, đặc biệt an bình.

Mát xa cho Lăng Tiêu hơn mười phút, Thịnh Hoàn Hoàn mới thu tay lại: “Tôi có nấu chút canh, tôi múc cho anh một chén đến.”

Một lát sau, Thịnh Hoàn Hoàn bưng chén canh đi ra, đặt trước mặt Lăng Tiêu: “Tôi bỏ chút trung dược vào đó, thanh nhiệt trừ hoả, anh uống nhiều một chút, tắm rửa rồi ngủ một giấc thật ngon.”

Lăng Tiêu nhìn cô không chuyển mắt, Thịnh Hoàn Hoàn sờ sờ mặt mình: “Trên mặt tôi có gì sao?”

Lúc này Lăng Tiêu đột nhiên duỗi tay ghì chặt cô vào lòng, vùi đầu vào tóc cô: “Đừng nhúc nhích, để tôi ôm một lát.”

Nói là một lát, nhưng ôm vài phút mà Lăng Tiêu vẫn không buông cô ra.

Thịnh Hoàn Hoàn không dám sa vào sự ấm áp này, cô vỗ vỗ tay Lăng Tiêu: “Không uống thì canh sẽ nguội.”

Giọng nói của Lăng Tiêu hơi mềm, mang theo một tia lười biếng: “Đêm nay không luyện tập, qua hai ngày lại dạy cô.”

Lăng Tiêu đang nói đến chuyện luyện đua xe.

Thịnh Hoàn Hoàn ngẩn người, gật đầu cười nhạt: “Được, tôi chờ, anh uống canh đi rồi tôi đi mở nước cho anh tắm.”



Lúc này Lăng Tiêu mới buông cô ra.

Đêm nay hai người không nói gì, sau khi đổi thuốc cho Lăng Tiêu thì họ đều mang nổi niềm riêng mà đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, phía nhà cũ gọi điện thoại đến báo An Lan đã trở lại, Lăng Hoa Thanh gọi họ trở về để thương lượng chuyện ly hôn.

Ăn xong bữa sáng, Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn dẫn Lăng Thiên Vũ ra cửa.

Cậu nhóc ngủ một giấc đến hừng đông, tinh thần rất tốt, thấy vết cào dưới cổ Lăng Tiêu thì hơi áy náy, lại không chịu cúi đầu, dáng vẻ xoắn xít đó rất đáng yêu.

“Lăng Tiêu.”

Đây là... giọng của Lam Nhan.

Thịnh Hoàn Hoàn ngẩng đầu liền thấy Lam Nhan bước xuống từ trên xe, cô ta mặc chiếc váy ngắn không tay, đôi chân thẳng tắp thon dài, mặt cũng trang điểm tinh xảo, xinh đẹp tao nhã.

Mới sáng sớm tinh mơ, chắc trời còn chưa sáng cô ta đã dậy trang điểm rồi!

Cậu nhóc trong lòng lại căng cứng người, Thịnh Hoàn Hoàn nâng tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu rồi thấp giọng an ủi: “Không có gì Thiên Vũ, dì và ba sẽ luôn ở bên con.”

Lăng Thiên Vũ vẫn không thấy an tâm khi nghe lời an ủi của cô, hai mắt nhìn chằm chằm Lam Nhan, tay bất giác siết chặt áo Thịnh Hoàn Hoàn, như một con nhím tràn ngập phòng bị.

Lăng Tiêu liếc nhìn Lam Nhan một cái rồi ngoắc tay về hướng Bạch quản gia.

Bạch quản gia lập tức nghênh đón: “Thiếu gia.”

Lăng Tiêu chỉ chỉ Lam Nhan, mặt không cảm xúc mà dặn dò: “Lam tiểu thư sẽ ở nhà này một tháng, an bài một gian phòng khách cho cô ta.”

Dặn dò xong, Lăng Tiêu dẫn Thịnh Hoàn Hoàn lên xe, cả quá trình không có một câu giao lưu nào với Lam Nhan.

Sau khi lên xe, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông bên cạnh, thần kinh căng thẳng lơi lỏng lại: Có lẽ Lam Nhan đến cũng không làm cuộc sống của họ thay đổi gì.

Lam Nhan nhìn chiếc Rolls-Royce kia rời đi, sắc mặt lạnh lùng.

Bạch quản gia đi lên trước: “Lam tiểu thư, mời đi theo tôi.”

Lam Nhan gật đầu, bảo trợ lý lấy đồ của mình tới rồi đi theo phía sau Bạch quản gia, trên đường đi luôn đánh giá Lăng Phủ.

Đây là lần đầu cô ta đến nơi này, mọi thứ trước mắt đều rất xa lạ.

Nhưng...



Sớm muộn gì cô ta cũng là nữ chủ nhân của nơi này.

Nhìn căn nhà xa hoa đại diện cho thân phận và quyền lực trước mắt, trong mắt Lam Nhan xẹt qua một tia tham vọng.

Sau khi tiến vào biệt thự, Bạch quản gia còn chưa an bài thì trợ lý Ôn Bích bên cạnh Lam Nhan liền nói: “Quản gia, Tiểu Nhan nhà chúng tôi muốn ở kế bên phòng Thiên Vũ.”

Bạch quản gia sửng sốt: “Xin lỗi, phòng cho khách và phòng chính không cùng một tầng.”

Trợ lý nói rất đúng lý hợp tình: “Tiểu Nhan nhà tôi giống người khác sao? Chẳng lẽ Lăng Tiêu không nói với ông Tiểu Nhan là mẹ ruột của Thiên Vũ à?”

“Chị Ôn.” Lam Nhan gọi Ôn Bích lại, lễ phép dịu giọng nói với Bạch quản gia: “Bạch quản gia, là như vầy, chắc ông cũng rõ tình hình của Thiên Vũ, tôi cố ý lại đây chiếu cố Thiên Vũ, cho nên xin Bạch quản gia an bài cho tôi một gian phòng gần hơn để tiện chăm sóc nó.”

Bạch quản gia cảm thấy rất khiếp sợ, nhưng mặt ngoài lại không kiêu ngạo không nịnh nọt, bình tĩnh nhìn về phía Lam Nhan: “Thì ra Lam tiểu thư là mẹ của tiểu thiếu gia, tôi đã rõ, Lam tiểu thư mời đi theo tôi.”

Bạch quản gia dẫn Lam tiểu thư lên lầu, tuy là cùng tầng, nhưng lại ở một hướng khác, trung gian còn cách vài căn phòng.

Ôn Bích dạo một vòng rồi trở về chất vấn Bạch quản gia: “Quản gia, không phải đã nói với ông là Tiểu Nhan tới chiếu cố Thiên Vũ sao, vì sao còn sắp xếp xa như thế?”

Mặt Bạch quản gia hơi trầm xuống: “Hai vị có điều không biết, thiếu gia nhà tôi thích yên tĩnh, nơi này đã là vị trí tốt nhất rồi, cuối cùng Lam tiểu thư có thể ở phòng này không còn phải xem ý thiếu gia.”

Bạch quản gia nói câu này chẳng cho Lam Nhan chút mặt mũi nào.

Ôn Bích nghe thấy rất phẫn nộ: “Sao ông dám...”

“Chị Ôn, bỏ đi, tôi cảm thấy nơi này cũng rất tốt.” Lam Nhan giữ chặt Ôn Bích, cười nói với Bạch quản gia: “Cảm ơn Bạch quản gia, tôi rất thích gian phòng này.”


Bạch quản gia gật đầu: “Vậy tôi đi xuống trước, có yêu cầu gì có thể gọi người hầu làm.”


Bạch quản gia đi rồi, mặt Lam Nhan trầm xuống, nơi này cách phòng ngủ chính quá xa, cô ta muốn tiếp cận cũng không tiện tìm cớ.


Ôn Bích đứng bên cạnh mắng Bạch quản gia, bị Lam Nhan không vui ngăn lại: “Bỏ đi chị Ôn, từ từ đi từng bước một thôi, Bạch quản gia này là người hầu lâu năm trong Lăng gia, chị tôn trọng một chút, lát nữa đi xin lỗi ông ta, đừng để người ta bắt được nhược điểm, tôi chỉ có một cơ hội.”


Ôn Bích rất không muốn, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Tôi đã biết, đừng sợ Tiểu Nhan, tôi sẽ giúp cô.”


Lam Nhan gật đầu cười nhạt: “Tôi biết, chị là người tôi tin tưởng nhất trên đời này.”


Nhà cũ Lăng gia


Thịnh Hoàn Hoàn bước vào theo Lăng Tiêu thì lập tức nhìn thấy mẹ của hắn - An Lan, đó là một người phụ nữ rất quyến rũ, giữ gìn đặc biệt tốt, cho dù đã gần 50 mà vẫn như mới 30.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK