Mục lục
Nháp - Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Tiêu nghe xong thì sắc mặt trầm xuống: “Đủ rồi, từ nay đừng để tôi nghe thấy những lời này nữa.”

Bạch quản gia nghe xong thì muốn nói lại thôi, nhưng nhớ tới một số việc trước kia nên đành đáp “Thưa vâng”.

Lăng Tiêu không tin mê tín, lúc trước người hầu từng phản ánh chuyện dưới tầng hầm cho hắn nghe, nhưng hắn vẫn không tin, người hầu kia lại kể việc này cho Lăng lão thái thái.

Lăng lão thái thái lại rất sốt ruột, lập tức mời Đường lão thái thái tới xem, làm rất nhiều chuyện, còn bảo Lăng Tiêu phối hợp, làm hắn rất phiền, hắn dứt khoát dọn đến tầng hầm ngủ mấy đêm, cuối cùng chẳng có chuyện gì cả.

Vì thế Bạch quản gia còn trang bị camera ở tầng hầm, lại không nhìn thấy hoặc nghe được âm thanh và hình ảnh khác thường gì.

Cho nên Lăng Tiêu căn bản không tin có ma quỷ.

Ánh mắt Lăng Tiêu lại dừng lại trên gương mặt tái nhợt của Thịnh Hoàn Hoàn: “Nếu chỉ bị cảm thì kê chút thuốc cho cô ta uống là được.”



Bạch quản gia gật đầu thưa vâng, sau đó lui ra ngoài.

Đêm nay, Thịnh Hoàn Hoàn luôn mơ thấy ác mộng, cứ lặp đi lặp lại làm cô giãy giụa thế nào vẫn không thể tỉnh táo được.

Mãi đến khi ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào, Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên mở bừng hai mắt, lập tức ngồi dậy từ trên giường.

Lúc này cô mới phát hiện mình ngủ ở kế bên phòng trẻ con. Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không đẹp lên chút nào, tất cả những chuyện ở hầm giam như rõ ràng trước mắt, cô ngơ ngác ngồi trên giường, dùng chăn bọc kín thân thể lạnh lẽo của mình lại.

Một lát sau, Lăng Thiên Vũ đẩy cửa tiến vào.

Cậu nhóc thấy cô tỉnh lại thì rất vui, nhưng ánh mắt cô trống rỗng nhìn trước mặt, căn bản không phát hiện cậu tiến vào, vì thế cậu đi lên kéo kéo tay cô.

Thịnh Hoàn Hoàn như bị kinh sợ, dùng sức đẩy cậu nhóc ra rồi trốn vào góc, co người thành một cục.

Cậu nhóc ngã xuống đất, cậu ngẩn ra, hơi tổn thương nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, thấy sắc mặt cô tái nhợt toàn thân phát run thì khuôn mặt nhỏ hiện đầy lo lắng, nhưng cậu không nói được, cũng không hỏi được cái gì.

Vì thế cậu lập tức xoay người chạy ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, Lăng Thiên Vũ lôi kéo Lăng Tiêu đi vào, lại phát hiện Thịnh Hoàn Hoàn đã không ở trong phòng.

Thịnh Hoàn Hoàn chạy mất, cô rời khỏi Lăng gia, không mang theo cái gì, trên người còn mặc áo ngủ, cũng không mang dép lê.

Trong phòng khách, mặt Lăng Tiêu âm trầm tới cực điểm.

Bạch quản gia lo lắng nói: “Tôi thấy tình hình của thiếu phu nhân không đúng, lúc chạy ra còn không mang giày, tôi đã cho người đuổi theo, rất nhanh có thể...”



“Đừng cản cô ta, tôi muốn xem cô ta muốn đi đâu.” Lăng Tiêu lạnh lẽo mở miệng.

Bạch quản gia đành gọi điện thoại cho vệ sĩ, bảo bọn họ đi theo Thịnh Hoàn Hoàn.

Sau khi cúp điện thoại, Bạch quản gia lại nhìn về phía Lăng Tiêu, một lát sau vẫn châm chước nói: “Thiếu gia, tôi thấy thiếu phu nhân không quá thích hợp...”

“Có phải ông lại muốn nói cô ta bị quỷ ám?” Lăng Tiêu nâng mi, âm trầm nhìn ông, ánh mắt đặc biệt sắc bén: “Tốt nhất cô ta bị quỷ ám, nếu không chuyện này làm sao cho qua được?”

Tim Bạch quản gia “Trầm” xuống, thì ra thiếu gia cho rằng thiếu phu nhân đang giả vờ, giả bộ bất tỉnh đi ra từ hầm giam, lại giả điên thoát khỏi Lăng gia.

Bạch quản gia rất muốn nói thay Thịnh Hoàn Hoàn một câu, cô căn bản không cần phải giả điên, nhưng Lăng Tiêu sẽ không tin lời ông nói, bởi vì hắn không tin mê tín.

Bạch quản gia thầm lo lắng cho Thịnh Hoàn Hoàn, đành bảo vệ sĩ theo sát chút, tuyệt đối đừng làm mất dấu, nếu không lấy mạng họ ra cũng không đủ đền.

Cũng may cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn đã trở về Thịnh gia, Bạch quản gia mới nhẹ nhàng thở ra.

Biết về nhà, chứng minh thần trí vẫn rõ ràng.

Thịnh Hoàn Hoàn vừa vào cửa liền ôm Thịnh phu nhân khóc lớn.

Thịnh phu nhân thấy cô không mang giày thì giật mình hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, có phải cãi nhau với Lăng Tiêu không, có phải hắn đuổi cô ra ngoài không?

Thịnh Hoàn Hoàn không nói một chữ, chỉ luôn khóc.

Không biết khóc bao lâu, Thịnh Hoàn Hoàn mới dừng lại, sau đó ngơ ngác ngồi trên sô pha không nhúc nhích, tim Thịnh phu nhân như tan nát.

“Hoàn Hoàn, rốt cuộc con đã xảy ra chuyện gì, đừng dọa mẹ, có chuyện gì con cứ nói ra, mẹ làm chủ cho con, có phải Lăng Tiêu đánh con không?”

Nhìn đứa con gái luôn tinh nghịch biến thành như vậy, hốc mắt Thịnh phu nhân đã đỏ lên, nước mắt tuôn rơi.

Nhưng trên người Thịnh Hoàn Hoàn không có vết thương, trán cô hơi trầy, nhưng không giống bị đánh, mà trông như bị vấp ngã đập đầu hơn.

Mãi đến khi nhấc ống quần của Thịnh Hoàn Hoàn lên, Thịnh phu nhân mới phát hiện mảnh bầm tím kia, nhưng vẫn giống như hơn là bị đánh.

Thịnh phu nhân không quan tâm được nhiều như thế, nước mắt càng tuôn rơi mãnh liệt, bà lập tức gọi cho Lăng Tiêu ngay trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn.

Lăng Tiêu không nhận cú điện thoại này.

Vì thế, Thịnh phu nhân lại gọi cho Bạch quản gia, lần này có người nghe máy, bà trực tiếp hỏi: “Lăng Tiêu đâu, không dám nghe điện thoại sao?”



Bạch quản gia nhìn Lăng Tiêu toả ra hơi lạnh một cái, mở loa ngoài ra nói với Thịnh phu nhân: “Xin lỗi Thịnh phu nhân, chắc thiếu gia nhà tôi đang bận, không nghe máy được, giọng của ngài... Là gặp chuyện gì sao?”

“Ông thật sự không biết sao? Hoàn Hoàn mặc áo ngủ không mang giày chạy trở về, vừa trở về đã ôm tôi khóc đến lúc này, đầu gối đã bầm đen, có phải nó cãi nhau với Lăng Tiêu, Lăng Tiêu đánh nó đúng không?”

“Phu nhân, thiếu gia chúng tôi không cãi nhau với thiếu phu nhân, càng không đánh thiếu phu nhân.”

Không cãi nhau thật, trực tiếp ném người ta xuống hầm giam, đâu ra cơ hội để cãi nhau. Càng không có đánh chửi, nhưng sự trừng phạt kia còn tra tấn người ta hơn.

Thịnh phu nhân nhìn Thịnh Hoàn Hoàn ánh mắt trống rỗng, bất lực nghẹn ngào: “Vậy vì sao Hoàn Hoàn lại biến thành như vậy?”

“Thịnh phu nhân đừng vội, bà nói xem thiếu phu nhân đã xảy ra chuyện gì?”

“Nó khóc thật lâu, hiện tại đang ngồi trên sô pha không nhúc nhích, cũng không nói một lời, cứ ngơ ngác ngồi như vậy.”

Đây rõ ràng là dấu hiệu bị trúng tà!

Bạch quản gia nhìn Lăng Tiêu một cái, hiển nhiên hắn cũng nghe thấy.

Sau đó không biết tại sao mà điện thoại lại đột nhiên bị cắt đứt.

Lúc này, Thịnh phu nhân ngơ ngẩn nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, vừa rồi cô đột nhiên nói mấy chữ làm tay bà run lên, đã bấm tắt điện thoại.

“Con, con vừa nói cái gì?”

Thịnh Hoàn Hoàn lại không nói nữa, chỉ quay đầu đi, ánh mắt lại trở nên trống rỗng không có thần thái.

Thịnh phu nhân lại bị câu nói vừa rồi của cô làm đứng ngồi không yên, tinh thần bất ổn, lập tức gọi điện thoại liên hệ với Đường lão thái thái.


Sau khi cất điện thoại, Thịnh phu nhân bất an đi qua đi lại trong phòng, trong đầu cứ quanh quẩn câu nói của Thịnh Hoàn Hoàn: “Mẹ, mẹ từng thấy quỷ chưa?”


Thịnh phu nhân cứ ngồi như vậy với Thịnh Hoàn Hoàn, không dám rời đi nửa bước, cả lúc Tiểu Sam Sam khóc quấy, bà chỉ bảo người hầu pha sữa bột thôi, nhưng đứa trẻ luôn ngoan ngoãn hôm nay lại khóc lóc không ngừng.


Qua chừng 40 phút, Đường lão thái thái đã tới.


Đi cùng Đường lão thái thái còn có Đường Nguyên Minh...


Sau khi Đường lão thái thái và Đường Nguyên Minh tiến vào, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn ngơ ngác ngồi trên sô pha, không chớp mắt lấy một cái, không chào hỏi cũng không trả lời câu nào, cứ như bị mất hồn.


Thịnh phu nhân nắm chặt tay Đường lão thái thái, hốc mắt đỏ bừng.


“Yên tâm, không có gì.” Đường lão thái thái vỗ vỗ mu bàn tay cô, đi qua chỗ Thịnh Hoàn Hoàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK