Người bên ngoài Hải Thành rất tò mò về thân phận của Lăng Tiêu, người Hải Thành lại bị Lâm Chi Vũ khơi gợi ngọn lửa nhiều chuyện:
“Cô gái phía sau Lăng Tiêu là ai, trông thật xinh đẹp.”
“Trước đó nói Lăng Tiêu không gần phụ nữ, không ngờ vừa ly hôn chưa được mấy ngày lại tìm một cô gái khác, chậc chậc, xem dáng người cô gái kia đi, Lăng Tiêu này là động vật ăn thịt đấy!”
“Các người có phát hiện không, cô gái kia trông rất giống Thịnh Hoàn Hoàn.”
“Giống thật...”
“Lăng Tiêu đến Vũ Yến làm cái gì? Chẳng lẽ là dẫn người mới đi đến trước mặt người cũ khoe khoang?”
“Lạc hậu quá, hiện tại Lăng Tiêu là ông chủ đứng phía sau Vũ Yến.”
“Chắc giờ Thịnh Hoàn Hoàn cũng xấu hổ...”
Nhìn Lăng Tiêu và Lâm Chi Vũ đến gần, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn hết sức bình tĩnh, lạnh nhạt mà đứng giữa Mao Tuấn và Lăng Kha.
Tối hôm qua cô biết Lăng Tiêu đi coi mắt từ miệng Trần Uy, nhất thời không thể tiếp thu, nhưng hiện tại thấy Lăng Tiêu và Lâm Chi Vũ đi cùng nhau, cô lại rất bình tĩnh.
Áy náy đối với Lăng Thiên Vũ cũng phai nhạt đi rất nhiều.
Trước kia cô luôn lo lắng cảm xúc của cậu nhóc, hiện tại nhìn cậu khá ổn, ngoan ngoãn nằm trong lòng Lâm Chi Vũ, dáng vẻ kia đặc biệt an tĩnh ngoan ngoãn.
Nhìn ra được cậu nhóc rất thích Lâm Chi Vũ.
Lý Hưng Hoài và Cao Dương phát hiện Lăng Tiêu lại đây thì lập tức nghênh đón: “Lăng tổng.”
Lăng Tiêu gật đầu với hai người, tán dương một câu bằng giọng nói hơi lạnh: “Biểu hiện hôm nay của đoàn xe không tồi, đi thôi, cùng đi ăn một bữa.”
Lý Hưng Hoài hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh liền gật đầu: “Được.”
Lăng Tiêu xoay người nhìn về phía Lăng Thiên Vũ đang nằm trong lòng Lâm Chi Vũ, duỗi tay đi ôm cậu, nhưng cậu lại ép sát người vào lòng Lâm Chi Vũ, không muốn rời khỏi vòng tay cô ta.
Lăng Tiêu nhíu mày: “Thiên Vũ.”
Lâm Chi Vũ lập tức cười nói: “Không có gì, để tôi ôm nó, dù sao nó cũng không nặng.”
Lăng Tiêu không nói nữa mà dẫn mọi người đi ra ngoài.
Lăng Kha khó được mà thận trọng kéo kéo tay Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, hay chúng ta đừng đi?”
Mao Tuấn cũng dừng bước: “Tôi và các cô đi ra nhà ăn ăn.”
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Lần đầu tiên ông chủ mời cơm, vì sao không đi?”
Nói xong, cô bước nhanh đuổi theo đội ngũ.
Trên thực tế, lúc này Thịnh Hoàn Hoàn rất bình tĩnh, chính cô cũng bất ngờ, giống như đột nhiên nghĩ thông suốt, thậm chí cảm thấy hình ảnh trai tài gái sắc này còn rất đẹp mắt.
Sau khi đi đến nhà ăn, Mao Tuấn vẫn ngồi bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn, mà đối diện bọn họ là Lăng Tiêu và Lâm Chi Vũ.
Có lẽ trước đó Thịnh Hoàn Hoàn đã làm tổn thương trái tim Lăng Thiên Vũ nên cậu nhóc cứ ngồi trên đùi Lâm Chi Vũ, ngẩng đầu nhìn nhìn cô ở đối diện một cái, sau đó... Không có sau đó!
Như vậy cũng khá tốt!
Lăng Tiêu không giới thiệu Lâm Chi Vũ cho mọi người, cô ta cũng nói không nhiều lắm, luôn yên lặng đút thức ăn cho Lăng Thiên Vũ đang ngồi trong lòng, rất dịu dàng cũng rất có kiên nhẫn.
Lâm Chi Vũ thật là mỹ nhân khó gặp, khuôn mặt xinh đẹp dáng người quyến rũ, khí chất cũng cao, biết cách ăn mặc, giọng nói dịu dàng êm tai, nhìn ra được là con gái xuất thân từ gia đình khá giả, trông rất có văn hoá.
Cô gái như vậy thật sự rất xứng với Lăng Tiêu.
Có thể là mọi người hơi sợ Lăng Tiêu, hơn nữa còn là quan hệ cấp trên và cấp dưới nên không khí trên bàn ăn không tốt lắm, Lăng Kha ngượng ngùng trò chuyện vài câu rồi từ bỏ, Thịnh Hoàn Hoàn thì từ đầu tới đuôi không mở miệng.
Khi sắp ăn no, cô nghe thấy Lý Hưng Hoài nhắc tới tên mình thì ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu giật giật môi: “Lý đội rất xem trọng cô, biểu hiện cho tốt, đừng làm thất vọng.”
Thịnh Hoàn Hoàn lạnh nhạt đáp lại một câu: “Cảm ơn, tôi sẽ cố gắng.”
Sau đó cô dời mắt đi, uống xong phần canh còn lại không nhiều lắm trong chén, chùi chùi miệng rồi nói chuyện với Lăng Kha và Mao Tuấn.
Lăng Tiêu nhíu mày, hắn đã nhận ra sự thay đổi của Thịnh Hoàn Hoàn, hôm nay cô lạnh nhạt với hắn hơn bất cứ lúc nào, từ lúc nãy tới giờ cô không nhìn hắn lấy một cái.
Cô mặc kệ cả Thiên Vũ, chẳng lẽ thái độ yêu thích Thiên Vũ trước kia đều làm bộ?
Lăng Tiêu liếc nhìn Mao Tuấn ngồi bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn một cái, sau đó cũng dời mắt đi chỗ khác.
Lúc này, điện thoại của Lâm Chi Vũ vang lên.
Lâm Chi Vũ liếc nhìn một cái rồi nhìn về phía Lăng Tiêu, thấp giọng nói: “Là bác trai.”
Lăng Tiêu gật đầu, ôm Lăng Thiên Vũ qua: “Cô đi nghe máy đi!”
Lâm Chi Vũ đi qua một bên nghe điện thoại, vài phút sau lại về tới chỗ ngồi, nhỏ giọng nói với Lăng Tiêu: “Bác trai đã biết tối hôm qua tôi ngủ lại Lăng Phủ, hỏi tôi ở có quen không.”
Lăng Tiêu nói: “Tin tức của ba cũng nhạy thật.”
Lâm Chi Vũ dịu dàng cười nói: “Bác chỉ quan tâm anh thôi.”
Lăng Tiêu không phủ nhận, cậu nhóc trong lòng hắn đã mơ màng sắp ngủ, Lâm Chi Vũ đề nghị: “Thiên Vũ muốn ngủ trưa, nếu không hôm nay chúng ta về trước đi, hôm nào lại đến?”
Lăng Tiêu gật đầu: “Được.”
Lăng Tiêu lập tức đứng lên, chào hỏi Lý Hưng Hoài và Cao Dương, Lâm Chi Vũ cũng lễ phép tạm biệt mọi người, đi theo ba con Lăng Tiêu rời đi.
Mọi người lập tức nhẹ nhàng thở ra, không khí trở nên náo nhiệt trở lại.
Lăng Kha lo lắng nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Không ngờ Lăng Tiêu lại đa tình như vậy, ly hôn là quyết định đúng đắn, nhìn ra đi Hoàn Hoàn, đừng bị loại người này làm ảnh hưởng cuộc thi.”
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, vỗ vỗ bả vai Lăng Kha: “Cậu lo cho cậu trước đi, tớ không cần cậu nhọc lòng.”
Nói xong, cô chỉ Lệ Hàn Tư đang đi tới phía đối diện.
Lăng Kha ngẩng đầu liền thấy Lệ Hàn Tư ôm một bó hoa đi tới chỗ bọn họ, dung mạo xuất chúng, khí chất phi phàm.
Lăng Kha hốt hoảng, từ đêm chúc mừng Hoàn Hoàn khôi phục độc thân, cô đã không về chỗ ở của mình và Lệ Hàn Tư, cô và anh ta đã mấy ngày không gặp nhau.
Trong lần này cô không gọi cho Lệ Hàn Tư cú điện thoại nào, anh ta cũng không liên hệ với cô, thậm chí cô hoài nghi nếu mình không chủ động liên lạc thì họ sẽ chia tay như vậy luôn.
Hiện giờ thấy Lệ Hàn Tư ôm bó hoa, mặc âu phục trắng như bạch mã hoàng tử đi về hướng họ, tim Lăng Kha đập rộn lên, giống như muốn nhảy ra khỏi ngực.
Lệ Hàn Tư chưa từng tặng cô cái gì cả.
Hiện tại anh ta ôm một bó hoa hồng đỏ đi về hướng cô, Lăng Kha kích động đỏ hốc mắt, lập tức đứng lên, nhưng lúc cô chuẩn bị gọi tên anh ta thì Lệ Hàn Tư lại đi ngang qua bên người cô.
Ý cười trên khóe miệng Lăng Kha cứng lại trên mặt, quay đầu lại liền thấy Lệ Hàn Tư dừng bên cạnh Triệu Giai Ca.
Giờ khắc này, Lăng Kha chưa bao giờ cảm thấy mình chật vật như thế, trong đoạn tình cảm này cô không chỉ hèn mọn mà còn là một trò cười, rất giống một con ngốc.
Lệ Hàn Tư tặng hoa hồng đỏ cho Triệu Giai Ca: “Biểu hiện hôm nay rất ghê gớm.”
Triệu Giai Ca nhận lấy hoa hồng, hơi bất ngờ đứng lên rồi oán giận trách Lệ Hàn Tư: “Không phải anh nói công ty có việc nên hôm nay không tới sao?”
Lệ hàn cười nói: “Vậy mới làm em bất ngờ được, đúng không?”
Triệu Giai Ca bật cười: “Đúng, cảm ơn bất ngờ của anh, em rất thích, nhưng... sao chỉ mua có một bó, của Lăng Kha đâu?”
Vào lúc này, Triệu Giai Ca nói thế như ngại Lăng Kha chưa đủ chật vật, lại tạt xuống đầu cô một chậu nước lạnh.
“Cô gái phía sau Lăng Tiêu là ai, trông thật xinh đẹp.”
“Trước đó nói Lăng Tiêu không gần phụ nữ, không ngờ vừa ly hôn chưa được mấy ngày lại tìm một cô gái khác, chậc chậc, xem dáng người cô gái kia đi, Lăng Tiêu này là động vật ăn thịt đấy!”
“Các người có phát hiện không, cô gái kia trông rất giống Thịnh Hoàn Hoàn.”
“Giống thật...”
“Lăng Tiêu đến Vũ Yến làm cái gì? Chẳng lẽ là dẫn người mới đi đến trước mặt người cũ khoe khoang?”
“Lạc hậu quá, hiện tại Lăng Tiêu là ông chủ đứng phía sau Vũ Yến.”
“Chắc giờ Thịnh Hoàn Hoàn cũng xấu hổ...”
Nhìn Lăng Tiêu và Lâm Chi Vũ đến gần, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn hết sức bình tĩnh, lạnh nhạt mà đứng giữa Mao Tuấn và Lăng Kha.
Tối hôm qua cô biết Lăng Tiêu đi coi mắt từ miệng Trần Uy, nhất thời không thể tiếp thu, nhưng hiện tại thấy Lăng Tiêu và Lâm Chi Vũ đi cùng nhau, cô lại rất bình tĩnh.
Áy náy đối với Lăng Thiên Vũ cũng phai nhạt đi rất nhiều.
Trước kia cô luôn lo lắng cảm xúc của cậu nhóc, hiện tại nhìn cậu khá ổn, ngoan ngoãn nằm trong lòng Lâm Chi Vũ, dáng vẻ kia đặc biệt an tĩnh ngoan ngoãn.
Nhìn ra được cậu nhóc rất thích Lâm Chi Vũ.
Lý Hưng Hoài và Cao Dương phát hiện Lăng Tiêu lại đây thì lập tức nghênh đón: “Lăng tổng.”
Lăng Tiêu gật đầu với hai người, tán dương một câu bằng giọng nói hơi lạnh: “Biểu hiện hôm nay của đoàn xe không tồi, đi thôi, cùng đi ăn một bữa.”
Lý Hưng Hoài hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh liền gật đầu: “Được.”
Lăng Tiêu xoay người nhìn về phía Lăng Thiên Vũ đang nằm trong lòng Lâm Chi Vũ, duỗi tay đi ôm cậu, nhưng cậu lại ép sát người vào lòng Lâm Chi Vũ, không muốn rời khỏi vòng tay cô ta.
Lăng Tiêu nhíu mày: “Thiên Vũ.”
Lâm Chi Vũ lập tức cười nói: “Không có gì, để tôi ôm nó, dù sao nó cũng không nặng.”
Lăng Tiêu không nói nữa mà dẫn mọi người đi ra ngoài.
Lăng Kha khó được mà thận trọng kéo kéo tay Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, hay chúng ta đừng đi?”
Mao Tuấn cũng dừng bước: “Tôi và các cô đi ra nhà ăn ăn.”
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Lần đầu tiên ông chủ mời cơm, vì sao không đi?”
Nói xong, cô bước nhanh đuổi theo đội ngũ.
Trên thực tế, lúc này Thịnh Hoàn Hoàn rất bình tĩnh, chính cô cũng bất ngờ, giống như đột nhiên nghĩ thông suốt, thậm chí cảm thấy hình ảnh trai tài gái sắc này còn rất đẹp mắt.
Sau khi đi đến nhà ăn, Mao Tuấn vẫn ngồi bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn, mà đối diện bọn họ là Lăng Tiêu và Lâm Chi Vũ.
Có lẽ trước đó Thịnh Hoàn Hoàn đã làm tổn thương trái tim Lăng Thiên Vũ nên cậu nhóc cứ ngồi trên đùi Lâm Chi Vũ, ngẩng đầu nhìn nhìn cô ở đối diện một cái, sau đó... Không có sau đó!
Như vậy cũng khá tốt!
Lăng Tiêu không giới thiệu Lâm Chi Vũ cho mọi người, cô ta cũng nói không nhiều lắm, luôn yên lặng đút thức ăn cho Lăng Thiên Vũ đang ngồi trong lòng, rất dịu dàng cũng rất có kiên nhẫn.
Lâm Chi Vũ thật là mỹ nhân khó gặp, khuôn mặt xinh đẹp dáng người quyến rũ, khí chất cũng cao, biết cách ăn mặc, giọng nói dịu dàng êm tai, nhìn ra được là con gái xuất thân từ gia đình khá giả, trông rất có văn hoá.
Cô gái như vậy thật sự rất xứng với Lăng Tiêu.
Có thể là mọi người hơi sợ Lăng Tiêu, hơn nữa còn là quan hệ cấp trên và cấp dưới nên không khí trên bàn ăn không tốt lắm, Lăng Kha ngượng ngùng trò chuyện vài câu rồi từ bỏ, Thịnh Hoàn Hoàn thì từ đầu tới đuôi không mở miệng.
Khi sắp ăn no, cô nghe thấy Lý Hưng Hoài nhắc tới tên mình thì ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu giật giật môi: “Lý đội rất xem trọng cô, biểu hiện cho tốt, đừng làm thất vọng.”
Thịnh Hoàn Hoàn lạnh nhạt đáp lại một câu: “Cảm ơn, tôi sẽ cố gắng.”
Sau đó cô dời mắt đi, uống xong phần canh còn lại không nhiều lắm trong chén, chùi chùi miệng rồi nói chuyện với Lăng Kha và Mao Tuấn.
Lăng Tiêu nhíu mày, hắn đã nhận ra sự thay đổi của Thịnh Hoàn Hoàn, hôm nay cô lạnh nhạt với hắn hơn bất cứ lúc nào, từ lúc nãy tới giờ cô không nhìn hắn lấy một cái.
Cô mặc kệ cả Thiên Vũ, chẳng lẽ thái độ yêu thích Thiên Vũ trước kia đều làm bộ?
Lăng Tiêu liếc nhìn Mao Tuấn ngồi bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn một cái, sau đó cũng dời mắt đi chỗ khác.
Lúc này, điện thoại của Lâm Chi Vũ vang lên.
Lâm Chi Vũ liếc nhìn một cái rồi nhìn về phía Lăng Tiêu, thấp giọng nói: “Là bác trai.”
Lăng Tiêu gật đầu, ôm Lăng Thiên Vũ qua: “Cô đi nghe máy đi!”
Lâm Chi Vũ đi qua một bên nghe điện thoại, vài phút sau lại về tới chỗ ngồi, nhỏ giọng nói với Lăng Tiêu: “Bác trai đã biết tối hôm qua tôi ngủ lại Lăng Phủ, hỏi tôi ở có quen không.”
Lăng Tiêu nói: “Tin tức của ba cũng nhạy thật.”
Lâm Chi Vũ dịu dàng cười nói: “Bác chỉ quan tâm anh thôi.”
Lăng Tiêu không phủ nhận, cậu nhóc trong lòng hắn đã mơ màng sắp ngủ, Lâm Chi Vũ đề nghị: “Thiên Vũ muốn ngủ trưa, nếu không hôm nay chúng ta về trước đi, hôm nào lại đến?”
Lăng Tiêu gật đầu: “Được.”
Lăng Tiêu lập tức đứng lên, chào hỏi Lý Hưng Hoài và Cao Dương, Lâm Chi Vũ cũng lễ phép tạm biệt mọi người, đi theo ba con Lăng Tiêu rời đi.
Mọi người lập tức nhẹ nhàng thở ra, không khí trở nên náo nhiệt trở lại.
Lăng Kha lo lắng nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Không ngờ Lăng Tiêu lại đa tình như vậy, ly hôn là quyết định đúng đắn, nhìn ra đi Hoàn Hoàn, đừng bị loại người này làm ảnh hưởng cuộc thi.”
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, vỗ vỗ bả vai Lăng Kha: “Cậu lo cho cậu trước đi, tớ không cần cậu nhọc lòng.”
Nói xong, cô chỉ Lệ Hàn Tư đang đi tới phía đối diện.
Lăng Kha ngẩng đầu liền thấy Lệ Hàn Tư ôm một bó hoa đi tới chỗ bọn họ, dung mạo xuất chúng, khí chất phi phàm.
Lăng Kha hốt hoảng, từ đêm chúc mừng Hoàn Hoàn khôi phục độc thân, cô đã không về chỗ ở của mình và Lệ Hàn Tư, cô và anh ta đã mấy ngày không gặp nhau.
Trong lần này cô không gọi cho Lệ Hàn Tư cú điện thoại nào, anh ta cũng không liên hệ với cô, thậm chí cô hoài nghi nếu mình không chủ động liên lạc thì họ sẽ chia tay như vậy luôn.
Hiện giờ thấy Lệ Hàn Tư ôm bó hoa, mặc âu phục trắng như bạch mã hoàng tử đi về hướng họ, tim Lăng Kha đập rộn lên, giống như muốn nhảy ra khỏi ngực.
Lệ Hàn Tư chưa từng tặng cô cái gì cả.
Hiện tại anh ta ôm một bó hoa hồng đỏ đi về hướng cô, Lăng Kha kích động đỏ hốc mắt, lập tức đứng lên, nhưng lúc cô chuẩn bị gọi tên anh ta thì Lệ Hàn Tư lại đi ngang qua bên người cô.
Ý cười trên khóe miệng Lăng Kha cứng lại trên mặt, quay đầu lại liền thấy Lệ Hàn Tư dừng bên cạnh Triệu Giai Ca.
Giờ khắc này, Lăng Kha chưa bao giờ cảm thấy mình chật vật như thế, trong đoạn tình cảm này cô không chỉ hèn mọn mà còn là một trò cười, rất giống một con ngốc.
Lệ Hàn Tư tặng hoa hồng đỏ cho Triệu Giai Ca: “Biểu hiện hôm nay rất ghê gớm.”
Triệu Giai Ca nhận lấy hoa hồng, hơi bất ngờ đứng lên rồi oán giận trách Lệ Hàn Tư: “Không phải anh nói công ty có việc nên hôm nay không tới sao?”
Lệ hàn cười nói: “Vậy mới làm em bất ngờ được, đúng không?”
Triệu Giai Ca bật cười: “Đúng, cảm ơn bất ngờ của anh, em rất thích, nhưng... sao chỉ mua có một bó, của Lăng Kha đâu?”
Vào lúc này, Triệu Giai Ca nói thế như ngại Lăng Kha chưa đủ chật vật, lại tạt xuống đầu cô một chậu nước lạnh.