Là Diệp Sâm.
Diệp Sâm tiến vào cũng nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Thịnh Hoàn Hoàn: “Cô ấy không yên tâm, tôi liền tự chủ trương lại đây xem.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “...”
Kỳ thật anh không cần đặc biệt giải thích với tôi!
Nói là tự chủ trương, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại thấy được vẻ đương nhiên trên mặt Diệp Sâm.
Nói xong câu đó với Thịnh Hoàn Hoàn, Diệp Sâm lại đi về hướng Đường Dật và Lăng Tiêu, kinh ngạc mà nhìn Lăng Tiêu: “Sao anh...”
Sao Lăng Tiêu cũng tới?
Đường Dật khôn khéo lập tức cắt ngang lời Diệp Sâm nói: “Sao anh mới đến, tôi đã đợi anh rất lâu, tôi còn tưởng tôi đi nhầm phòng!”
Diệp Sâm liếc Đường Dật một cái, nhìn về phía Lăng Tiêu và hỏi: “Muốn đổi phòng không?”
Lăng Tiêu không trả lời, đôi mắt sắc bén như chim ưng liếc về hướng Cố Nam Thành: “Sao Cố tổng không nói nữa, vừa rồi anh nói buộc cả nhà ai trong vòng một tuần đến trước mặt anh quỳ xuống xin tha?”
Diệp Sâm nhìn theo ánh mắt Lăng Tiêu, đồng tử giấu dưới mắt kính tơ vàng làm người ta không thấy rõ, khuôn mặt tuấn tú của anh rất bình tĩnh, không có dao động cảm xúc nào.
Đối mặt với lời chất vấn của Lăng Tiêu, hơn nửa ngày Cố Nam Thành vẫn không hé răng, sắc mặt lúc đỏ lúc xanh, trong nháy mắt Lăng Tiêu xuất hiện đã xoay chuyển cục diện, làm Cố Nam Thành cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.
Lúc này Cố Bắc Thành nhìn về phía Lăng Kha và nói: “Lăng Kha, anh xin lỗi vì sự lỗ mãng vừa rồi của anh mình.”
Lăng Kha vốn đang rất hưng phấn, chờ Cố Nam Thành bị Lăng Tiêu ép xin lỗi cô, ai ngờ lúc này Cố Bắc Thành lại xen miệng vào, làm cô thực khó xử.
Lăng Kha nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh Hoàn Hoàn gật gật đầu với cô.
Lăng Kha ngẫm nghĩ, sau đó mới nói với Cố Bắc Thành: “Nể mặt anh, em không so đo với anh ta.”
Mọi việc phải một vừa hai phải, ép Cố Nam Thành vào chân tường thì ai biết gã sẽ làm ra chuyện gì, đến lúc đó Cố Bắc Thành đứng ở giữa rất khó xử.
Hơn nữa tập đoàn Lăng An thật sự thua kém tập đoàn Cố thị, Lăng Tiêu có thể đứng ra nói một câu cho cô đã là ân đức lớn, cô không muốn ăn vạ Lăng Tiêu.
Hơn nữa chuyện hôm nay cũng do cô suy nghĩ không chu toàn, nói cho sướng miệng nhất thời nên suýt làm hư chuyện. Nếu đêm nay Lăng Tiêu không tới thì cô thật sự không biết nên xử lý thế nào, nếu liên lụy Hoàn Hoàn vào thì tội của cô lớn lắm.
Cố Bắc Thành bưng ly rượu trên bàn kính Lăng Tiêu và Lăng Kha một ly: “Vậy chuyện này coi như bỏ qua.”
Lăng Tiêu khẽ mở môi mỏng: “Ai cũng nói nhị thiếu Cố gia không học vấn không nghề nghiệp, tôi thấy anh còn biết ăn nói hơn anh mình nhiều.”
Ai cũng nghe ra Lăng Tiêu đang vả mặt Cố Nam Thành, nhưng Cố Nam Thành lại không dám chống đối một câu.
Trần Do Mỹ cảm thấy mất mặt nên nói khẽ với Cố Nam Thành: “Anh Nam Thành, nếu không chúng ta đi thôi!”
Đi? Lúc này rời đi không phải là chạy trối chết sao? Cố Nam Thành này không mất mặt nổi đến thế!
Đại trượng phu co được dãn được, một ngày nào đó gã sẽ đạp Lăng Tiêu dưới chân.
Cố Nam Thành đột nhiên nở nụ cười, gã bưng ly rượu trước mặt lên, thoải mái hào phóng nhìn về phía Lăng Kha: “Lăng Kha, vừa rồi là anh Nam Thành xúc động, anh xin lỗi em vậy.”
Lăng Kha nhìn gương mặt tươi cười của Cố Nam Thành, cảm thấy sau lưng lạnh toát, cô nghĩ trong lòng Cố Nam Thành nhất định là hận chết mình!
Nói xong, Cố Nam Thành uống một hơi cạn sạch, đảo ngược ly rượu không rồi nói với Lăng Kha: “Một ly rượu đục xoá hết hận thù, chuyện này coi như qua.”
Lăng Kha gật đầu: “Đúng, bỏ qua.”
Cô nghĩ, nếu là trước kia, chị Nam Tầm thấy dáng vẻ này của Cố Nam Thành thì nhất định sẽ đau lòng chết mất. Nhưng nếu là trước kia thì sao chuyện này có khả năng xảy ra?
Loại người như Cố Nam Thành căn bản không đáng để chị Nam Tầm lưu luyến.
“Lam tiểu thư.” Giải quyết xong chuyện của Cố Nam Thành, Lăng Kha cười tủm tỉm nhìn về phía Lam Tiếu, cô không quên nhiệm vụ Thịnh Hoàn Hoàn giao cho mình: “Vừa rồi cô nói cái gì, tôi không xin lỗi cô thì đừng mơ ra khỏi nơi này?”
Lam Tiếu biến sắc, cảnh giác nhìn về hướng Lăng Tiêu, lúc này cô ta còn dám hy vọng xa vời Lăng Kha xin lỗi mình sao? Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu biết quá rõ chuyện giữa cô ta và Lăng Phi, làm sao cô cãi với Lăng Kha được?
Thật không nghĩ tới tổ tiên của Lăng Kha và Lăng Tiêu lại là người một nhà.
“Lăng Kha, một vừa hai phải, đừng quá đáng.” Người nói chuyện không phải Lam Tiếu, mà là Triệu Giai Ca mang vẻ mặt cao sang.
Lệ Hàn Tư nhìn dáng vẻ đeo bám không buông của Lăng Kha, trong lòng tăng thêm một tia ghét bỏ, nhưng anh ta vẫn không muốn tham dự vào cuộc tranh đấu của phụ nữ, anh không ngốc như Cố Nam Thành.
Hốc mắt Lam Tiếu lập tức đỏ lên, tủi thân mà nhìn Lăng Kha: “Tôi xin lỗi cô không được sao, xin cô đừng so đo với tôi nữa, tôi thừa nhận hết những lời cô vừa nói, vừa lòng chưa?”
Nhìn Lam Tiếu bị buộc thành như vậy, trong lòng mọi người vừa chán ghét lại tức giận với Lăng Kha, cho rằng cô ấy chó cậy thế chủ, kiêu ngạo ương ngạnh.
“Đừng, cô khóc cái gì, tôi còn oan hơn cô đấy biết không?” Lăng Kha chỉ về hướng Lăng Tiêu: “Cô dám đứng trước mặt Hoàn Hoàn và anh họ tôi nói mình không đẩy Hoàn Hoàn, nói cô và Lăng Phi không có quan hệ gì, nói cái thai cô bị sảy không phải của Lăng Phi không?”
“Chuyện gì vậy?” Lăng Tiêu nhăn mày lại, không giận đã oai.
Lăng Kha tức giận nhìn về phía Lăng Tiêu, blah blah nói một hơi: “Cô gái này không thừa nhận mình là bạn gái của Lăng Phi, vừa rồi đứng trước mặt mọi người nói Lăng Phi không xứng với cô ta, nói cậu ấy tự mình đa tình, nói cô ta chưa từng hẹn hò với Lăng Phi.”
Lăng Tiêu liếc nhìn Lam Tiếu, khí thế khiếp người: “Phải không?”
Sắc mặt Lam Tiếu trắng bệch, tay chân nhũn ra, nếu không phải lúc này còn ngồi trên sô pha thì nhất định đứng không vững.
Lăng Kha nhìn về phía Triệu Giai Ca: “Triệu tiểu thư, biết cái gì gọi là vừa ăn cướp vừa la làng không?”
Lăng Kha lấy ra một chồng ảnh và giấy xét nghiệm mang thai trong túi xách rồi ném cho Triệu Giai Ca: “Nhìn cho kỹ đi, nếu vừa rồi tôi có nửa câu nói dối thì thiên lôi đánh xuống.”
Triệu Giai Ca liếc nhìn đóng ảnh trên bàn một cái, cầm lấy tờ giấy xét nghiệm có viết tên Lam Tiếu.
Mà Lệ Hàn Tư cũng liếc nhìn Lăng Kha, lấy hai tấm ảnh trên bàn rồi cẩn thận nghiên cứu, lát sau nói với Triệu Giai Ca: “Không có dấu vết Photoshop.”
Nói cách khác, ảnh chụp là thật.
Sau khi Lệ Hàn Tư lên tiếng, có mấy người cầm ảnh trên bàn lên, rất nhanh chúng đã được truyền tay khắp phòng.
Đó đều là ảnh chụp Lam Tiếu và Lăng Phi hẹn hò, nắm tay, ôm, hôn môi... Còn có ảnh hai người ra vào bệnh viện.
Ở cổng bệnh viện, Lăng Phi cười thật tươi, bế Lam Tiếu lên xoay tròn, mà trong tay Lam Tiếu có cầm biên lai của bệnh viện.
Không khó suy đoán, trong tay Lam Tiếu chính là giấy xét nghiệm mang thai.
Lúc này đột nhiên có người thốt lên: “Trời ạ, sao tấm hình này nhiều máu như thế, chẳng lẽ là chụp vào ngày sinh non?”
“Váy dính máu kìa, trên quần Lăng Phi cũng dính tùm lum, không phải sinh non thì là gì?”
“Thật không ngờ Lam Tiếu lại là loại người này.”
“Vừa rồi còn nói chướng mắt Lăng Phi, bị vả mặt thật nhanh.”
“Rõ ràng ở bên nhau còn sống chết không thừa nhận, dính phải loại phụ nữ này là Lăng Phi xui xẻo.”
Diệp Sâm tiến vào cũng nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Thịnh Hoàn Hoàn: “Cô ấy không yên tâm, tôi liền tự chủ trương lại đây xem.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “...”
Kỳ thật anh không cần đặc biệt giải thích với tôi!
Nói là tự chủ trương, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại thấy được vẻ đương nhiên trên mặt Diệp Sâm.
Nói xong câu đó với Thịnh Hoàn Hoàn, Diệp Sâm lại đi về hướng Đường Dật và Lăng Tiêu, kinh ngạc mà nhìn Lăng Tiêu: “Sao anh...”
Sao Lăng Tiêu cũng tới?
Đường Dật khôn khéo lập tức cắt ngang lời Diệp Sâm nói: “Sao anh mới đến, tôi đã đợi anh rất lâu, tôi còn tưởng tôi đi nhầm phòng!”
Diệp Sâm liếc Đường Dật một cái, nhìn về phía Lăng Tiêu và hỏi: “Muốn đổi phòng không?”
Lăng Tiêu không trả lời, đôi mắt sắc bén như chim ưng liếc về hướng Cố Nam Thành: “Sao Cố tổng không nói nữa, vừa rồi anh nói buộc cả nhà ai trong vòng một tuần đến trước mặt anh quỳ xuống xin tha?”
Diệp Sâm nhìn theo ánh mắt Lăng Tiêu, đồng tử giấu dưới mắt kính tơ vàng làm người ta không thấy rõ, khuôn mặt tuấn tú của anh rất bình tĩnh, không có dao động cảm xúc nào.
Đối mặt với lời chất vấn của Lăng Tiêu, hơn nửa ngày Cố Nam Thành vẫn không hé răng, sắc mặt lúc đỏ lúc xanh, trong nháy mắt Lăng Tiêu xuất hiện đã xoay chuyển cục diện, làm Cố Nam Thành cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.
Lúc này Cố Bắc Thành nhìn về phía Lăng Kha và nói: “Lăng Kha, anh xin lỗi vì sự lỗ mãng vừa rồi của anh mình.”
Lăng Kha vốn đang rất hưng phấn, chờ Cố Nam Thành bị Lăng Tiêu ép xin lỗi cô, ai ngờ lúc này Cố Bắc Thành lại xen miệng vào, làm cô thực khó xử.
Lăng Kha nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh Hoàn Hoàn gật gật đầu với cô.
Lăng Kha ngẫm nghĩ, sau đó mới nói với Cố Bắc Thành: “Nể mặt anh, em không so đo với anh ta.”
Mọi việc phải một vừa hai phải, ép Cố Nam Thành vào chân tường thì ai biết gã sẽ làm ra chuyện gì, đến lúc đó Cố Bắc Thành đứng ở giữa rất khó xử.
Hơn nữa tập đoàn Lăng An thật sự thua kém tập đoàn Cố thị, Lăng Tiêu có thể đứng ra nói một câu cho cô đã là ân đức lớn, cô không muốn ăn vạ Lăng Tiêu.
Hơn nữa chuyện hôm nay cũng do cô suy nghĩ không chu toàn, nói cho sướng miệng nhất thời nên suýt làm hư chuyện. Nếu đêm nay Lăng Tiêu không tới thì cô thật sự không biết nên xử lý thế nào, nếu liên lụy Hoàn Hoàn vào thì tội của cô lớn lắm.
Cố Bắc Thành bưng ly rượu trên bàn kính Lăng Tiêu và Lăng Kha một ly: “Vậy chuyện này coi như bỏ qua.”
Lăng Tiêu khẽ mở môi mỏng: “Ai cũng nói nhị thiếu Cố gia không học vấn không nghề nghiệp, tôi thấy anh còn biết ăn nói hơn anh mình nhiều.”
Ai cũng nghe ra Lăng Tiêu đang vả mặt Cố Nam Thành, nhưng Cố Nam Thành lại không dám chống đối một câu.
Trần Do Mỹ cảm thấy mất mặt nên nói khẽ với Cố Nam Thành: “Anh Nam Thành, nếu không chúng ta đi thôi!”
Đi? Lúc này rời đi không phải là chạy trối chết sao? Cố Nam Thành này không mất mặt nổi đến thế!
Đại trượng phu co được dãn được, một ngày nào đó gã sẽ đạp Lăng Tiêu dưới chân.
Cố Nam Thành đột nhiên nở nụ cười, gã bưng ly rượu trước mặt lên, thoải mái hào phóng nhìn về phía Lăng Kha: “Lăng Kha, vừa rồi là anh Nam Thành xúc động, anh xin lỗi em vậy.”
Lăng Kha nhìn gương mặt tươi cười của Cố Nam Thành, cảm thấy sau lưng lạnh toát, cô nghĩ trong lòng Cố Nam Thành nhất định là hận chết mình!
Nói xong, Cố Nam Thành uống một hơi cạn sạch, đảo ngược ly rượu không rồi nói với Lăng Kha: “Một ly rượu đục xoá hết hận thù, chuyện này coi như qua.”
Lăng Kha gật đầu: “Đúng, bỏ qua.”
Cô nghĩ, nếu là trước kia, chị Nam Tầm thấy dáng vẻ này của Cố Nam Thành thì nhất định sẽ đau lòng chết mất. Nhưng nếu là trước kia thì sao chuyện này có khả năng xảy ra?
Loại người như Cố Nam Thành căn bản không đáng để chị Nam Tầm lưu luyến.
“Lam tiểu thư.” Giải quyết xong chuyện của Cố Nam Thành, Lăng Kha cười tủm tỉm nhìn về phía Lam Tiếu, cô không quên nhiệm vụ Thịnh Hoàn Hoàn giao cho mình: “Vừa rồi cô nói cái gì, tôi không xin lỗi cô thì đừng mơ ra khỏi nơi này?”
Lam Tiếu biến sắc, cảnh giác nhìn về hướng Lăng Tiêu, lúc này cô ta còn dám hy vọng xa vời Lăng Kha xin lỗi mình sao? Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu biết quá rõ chuyện giữa cô ta và Lăng Phi, làm sao cô cãi với Lăng Kha được?
Thật không nghĩ tới tổ tiên của Lăng Kha và Lăng Tiêu lại là người một nhà.
“Lăng Kha, một vừa hai phải, đừng quá đáng.” Người nói chuyện không phải Lam Tiếu, mà là Triệu Giai Ca mang vẻ mặt cao sang.
Lệ Hàn Tư nhìn dáng vẻ đeo bám không buông của Lăng Kha, trong lòng tăng thêm một tia ghét bỏ, nhưng anh ta vẫn không muốn tham dự vào cuộc tranh đấu của phụ nữ, anh không ngốc như Cố Nam Thành.
Hốc mắt Lam Tiếu lập tức đỏ lên, tủi thân mà nhìn Lăng Kha: “Tôi xin lỗi cô không được sao, xin cô đừng so đo với tôi nữa, tôi thừa nhận hết những lời cô vừa nói, vừa lòng chưa?”
Nhìn Lam Tiếu bị buộc thành như vậy, trong lòng mọi người vừa chán ghét lại tức giận với Lăng Kha, cho rằng cô ấy chó cậy thế chủ, kiêu ngạo ương ngạnh.
“Đừng, cô khóc cái gì, tôi còn oan hơn cô đấy biết không?” Lăng Kha chỉ về hướng Lăng Tiêu: “Cô dám đứng trước mặt Hoàn Hoàn và anh họ tôi nói mình không đẩy Hoàn Hoàn, nói cô và Lăng Phi không có quan hệ gì, nói cái thai cô bị sảy không phải của Lăng Phi không?”
“Chuyện gì vậy?” Lăng Tiêu nhăn mày lại, không giận đã oai.
Lăng Kha tức giận nhìn về phía Lăng Tiêu, blah blah nói một hơi: “Cô gái này không thừa nhận mình là bạn gái của Lăng Phi, vừa rồi đứng trước mặt mọi người nói Lăng Phi không xứng với cô ta, nói cậu ấy tự mình đa tình, nói cô ta chưa từng hẹn hò với Lăng Phi.”
Lăng Tiêu liếc nhìn Lam Tiếu, khí thế khiếp người: “Phải không?”
Sắc mặt Lam Tiếu trắng bệch, tay chân nhũn ra, nếu không phải lúc này còn ngồi trên sô pha thì nhất định đứng không vững.
Lăng Kha nhìn về phía Triệu Giai Ca: “Triệu tiểu thư, biết cái gì gọi là vừa ăn cướp vừa la làng không?”
Lăng Kha lấy ra một chồng ảnh và giấy xét nghiệm mang thai trong túi xách rồi ném cho Triệu Giai Ca: “Nhìn cho kỹ đi, nếu vừa rồi tôi có nửa câu nói dối thì thiên lôi đánh xuống.”
Triệu Giai Ca liếc nhìn đóng ảnh trên bàn một cái, cầm lấy tờ giấy xét nghiệm có viết tên Lam Tiếu.
Mà Lệ Hàn Tư cũng liếc nhìn Lăng Kha, lấy hai tấm ảnh trên bàn rồi cẩn thận nghiên cứu, lát sau nói với Triệu Giai Ca: “Không có dấu vết Photoshop.”
Nói cách khác, ảnh chụp là thật.
Sau khi Lệ Hàn Tư lên tiếng, có mấy người cầm ảnh trên bàn lên, rất nhanh chúng đã được truyền tay khắp phòng.
Đó đều là ảnh chụp Lam Tiếu và Lăng Phi hẹn hò, nắm tay, ôm, hôn môi... Còn có ảnh hai người ra vào bệnh viện.
Ở cổng bệnh viện, Lăng Phi cười thật tươi, bế Lam Tiếu lên xoay tròn, mà trong tay Lam Tiếu có cầm biên lai của bệnh viện.
Không khó suy đoán, trong tay Lam Tiếu chính là giấy xét nghiệm mang thai.
Lúc này đột nhiên có người thốt lên: “Trời ạ, sao tấm hình này nhiều máu như thế, chẳng lẽ là chụp vào ngày sinh non?”
“Váy dính máu kìa, trên quần Lăng Phi cũng dính tùm lum, không phải sinh non thì là gì?”
“Thật không ngờ Lam Tiếu lại là loại người này.”
“Vừa rồi còn nói chướng mắt Lăng Phi, bị vả mặt thật nhanh.”
“Rõ ràng ở bên nhau còn sống chết không thừa nhận, dính phải loại phụ nữ này là Lăng Phi xui xẻo.”