“Khó trách Lăng Kha nói mình nhìn không được, thì ra Lam Tiếu luôn coi Lăng Phi là lốp xe dự phòng, xem ra lần này Lam Tiếu tự tìm đường chết rồi.”
“Lăng Phi là người của Lăng gia, cũng rất thân với Lăng Tiêu, chỉ tính tiền chia hoa hồng mỗi năm thôi đã không biết bao nhiêu, Lam Tiếu còn nói người ta không xứng với mình, cũng không xem điều kiện của mình như thế nào.”
Từng giọng nói tức giận bất bình vang lên trong phòng.
Cuối cùng ảnh chụp truyền tới tay Lý Vệ Lâm, anh phẫn nộ ném về hướng Lam Tiếu: “Ông đây chưa từng gặp qua loại phụ nữ vô sỉ như cô, còn nói Lăng Phi không xứng với cô, tôi thấy thứ như cô mới không xứng với Lăng Phi.”
Ảnh bị ném đến trước mặt Lam Tiếu, trong ảnh, Lăng Phi ôm Lam Tiếu xuống xe, đầy mặt khủng hoảng mà lao thẳng đến bệnh viện, trên người hai người đều là máu.
Tới giờ khắc này, Lam Tiếu còn có gì để cãi lại?
Sự thật ngay ở trước mắt, những người đứng xem bị lừa gạt lòng thương hại đang phẫn nộ bắt đầu chỉ trích Lam Tiếu.
Đám người Triệu Giai Ca và Trần Phỉ Phỉ không dám nói chuyện giúp Lam Tiếu nữa.
Mặt Lam Tiếu tái nhợt như tờ giấy, cả người đang run rẩy, cô ta như con rắn độc nhìn trừng trừng vào Thịnh Hoàn Hoàn: “Là cô, nhất định là cô, cô hại tôi sinh non còn chưa đủ, hiện giờ lại sai khiến Lăng Kha hãm hại tôi.”
Lam Tiếu lớn tiếng khóc rống lên, ngã người lên trước chống lên mặt bàn, một tay chỉ thẳng vào Thịnh Hoàn Hoàn mà mắng: “Là tôi cho người đẩy cô, nhưng cô căn bản không bị thương, mà tôi lại mất con vì chuyện này, vì sao cô vẫn không chịu buông tha cho tôi?”
Thịnh Hoàn Hoàn mặt không cảm xúc nhìn Lam Tiếu, không nhanh không chậm mà nói: “Hình như cô quên con mình bị hầu gái cô mua chuộc đẩy hư, là cô tự rước hậu quả xấu, chẳng liên quan gì đến tôi.”
“Vậy chuyện đêm nay cô giải thích thế nào?” Lam Tiếu rơi lệ đầy mặt, lạnh giọng chất vấn: “Tôi đã mất con, vì sao cô vẫn không chịu buông tha cho tôi.”
Thịnh Hoàn Hoàn lạnh nhạt nói: “Vậy phải hỏi chính cô xem đã làm gì.”
Lam Tiếu trừng lớn đôi mắt đỏ bừng, cả giận nói: “Tôi làm cái gì, cô nói thử xem.”
Thịnh Hoàn Hoàn rất bình tĩnh, nhưng khí thế lại lập tức hạ gục Lam Tiếu cuồng loạn: “Cô thuê người tùy ý bịa đặt bôi xấu tôi trên mạng, cần tôi lấy ra chứng cứ không?”
Lam Tiếu khinh thường mà cười lạnh: “Nếu cô không làm sai thì cần gì để ý người khác nói gì, còn không phải tại cô chột dạ.”
Nói xong Lam Tiếu lập tức nhìn về phía Lăng Tiêu: “Lăng tổng còn chưa nhìn thấy mấy tấm ảnh đó đúng không, trước khi ly hôn với anh cô gái này đã cặp kè với đàn ông khác, có ảnh chụp làm chứng, sao làm giả được?”
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn lại Lăng Tiêu, không khỏi lau mồ hôi cho Thịnh Hoàn Hoàn.
Lúc này Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ đều bày ra dáng vẻ xem kịch vui, cuối cùng tâm lý cũng được an ủi.
Lăng Tiêu nhìn qua Thịnh Hoàn Hoàn, giọng nói lười biếng mang theo chút lạnh lẽo: “Tôi cũng muốn nghe cô giải thích.”
Chuyện mới xảy ra vào tối hôm qua, Lăng Tiêu từng nhìn thấy chiếc Halley kia, hắn cũng biết người đàn ông ngồi trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn là Đường Nguyên Minh, hắn chỉ muốn nghe cô chuẩn bị giải thích như thế nào thôi.
Rốt cuộc Lam Tiếu cũng tìm được chút hi vọng, lập tức thở phào nhẹ nhõm, cô ta chờ xem kết cục của Thịnh Hoàn Hoàn, tội cắm sừng Lăng Tiêu nghiêm trọng hơn cô ta nói dối gấp một vạn lần.
Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa mở miệng thì Đường Nguyên Minh đã cười nói với Lăng Tiêu: “Lăng tổng cần gì giả bộ hồ đồ, tối hôm qua không phải chúng ta đã gặp nhau sao? tôi và Hoàn Hoàn ký hợp đồng ở nhà ăn, ăn xong tôi lái xe chở cô ấy về nhà có vấn đề gì?”
Mọi người kinh hãi, thì ra Đường Nguyên Minh chính là người đàn ông thần bí trong ảnh,... gian phu của Thịnh Hoàn Hoàn.
Người buồn bực nhất là Lý Vệ Lâm, chiếc xe máy Halley của anh tự nhiên lại hot trên mạng, bị cả Hải Thành biết đến.
Lăng Tiêu mắt điếc tai ngơ trước lời giải thích của Đường Nguyên Minh, tầm mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thịnh Hoàn Hoàn, hắn muốn nghe chính miệng cô nói.
“Tối hôm qua sau khi chúng ta tách ra, tôi lái xe đưa anh ấy trở về, trong lúc đó chúng tôi không có hành động quá đà nào, nếu anh xem qua mấy tấm ảnh kia thì sẽ biết, đó là lợi dụng góc độ chụp, cố ý làm người ta hiểu lầm.” Thịnh Hoàn Hoàn thản nhiên giải thích với Lăng Tiêu.
Lúc này Lam Tiếu châm chọc nói: “Lăng tổng, anh đừng tin cô ta, nếu cô ta và Đường Nguyên Minh không có gian díu thì tại sao Đường Nguyên Minh lại đưa dự án lớn của Đường thị cho cô ta?”
Lăng Tiêu liếc nhìn Lam Tiếu, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Hình như cô rất muốn trên đầu tôi có cái sừng thì phải.”
Tim Lam Tiếu lỡ mấy nhịp, chân tay luống cuống giải thích: “Không phải… Lăng tổng tôi không phải ý này, ý tôi là... tôi muốn nói, những lời này đều là trên mạng truyền, nói rất nhiều xí nghiệp đang tranh đoạt dự án của Đường thị, lại bị Thịnh Thế không hề có ưu thế lấy được, hơn nữa lời đồn này truyền ra từ Thịnh Thế, tôi chỉ sợ Lăng tổng bị Thịnh Hoàn Hoàn lừa.”
Lăng Tiêu lại nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Những lời này cũng không phải không có lý.”
Thịnh Hoàn Hoàn bình tĩnh giải thích với Lăng Tiêu: “Làm ăn quan trọng là cơ duyên và quan hệ, vừa sinh ra tôi đã quen biết Đường tổng, đây là cơ duyên của tôi. Hơn nữa ai nói cho các người Thịnh Thế không có ưu thế gì? Thịnh Thế không chỉ có tiền, chúng tôi còn có đoàn đội cao cấp nhất.”
Sau đó Thịnh Hoàn Hoàn lại nhìn về phía Lam Tiếu: “Nếu cô không hiểu thì có thể hỏi người ngồi bên cạnh Trần Phỉ Phỉ, anh ta chính là thiên tài của dự án này.”
Ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người Lý Vệ Lâm.
Lý Vệ Lâm xấu hổ cười cười với mọi người, sau đó hung hăng trừng Thịnh Hoàn Hoàn một cái: “Đừng quên cá cược của chúng ta, chờ cô thắng lại nói.”
Trần Phỉ Phỉ lập tức hỏi: “Cá cược gì?”
Mặt Lý Vệ Lâm đỏ lên, nói lắp bắp: “Chính là, chính là...”
Thịnh Hoàn Hoàn thấy Lý Vệ Lâm không biết cố gắng như thế thì dứt khoát trả lời thay anh ta: “Đương nhiên là vượt qua cô trong cuộc đua quốc tế.”
Không biết là ai “Phì” một tiếng bật cười, ai không biết Trần Phỉ Phỉ là nữ tay đua có tiềm lực nhất Hoa Hạ mấy năm nay, Thịnh Hoàn Hoàn nói như vậy là không tự lượng sức mình.
Trần Phỉ Phỉ hừ lạnh một tiếng: “Phải không, tôi chờ cô ở trận chung kết.”
“Một lời đã định.” Thịnh Hoàn Hoàn không màng hơn thua mà đáp lại một câu, sau đó nhìn về phía Lăng Tiêu: “Tôi giải thích như vậy, anh có vừa lòng không?”
Lăng Tiêu còn chưa tỏ thái độ thì Lam Tiếu lại hô to: “Lăng tổng đừng tin cô ta, Thịnh Hoàn Hoàn đang nói dối, trực giác của phụ nữ luôn rất chính xác, nếu cô ta không có gì với Đường Nguyên Minh thì tôi chặt đầu xuống cho anh làm ghế ngồi.”
Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng nhìn Lam Tiếu, hiện giờ cô ta chỉ hấp hối giãy giụa thôi, cô và Đường Nguyên Minh trong trong sạch sạch, cô chẳng sợ gì cả, Lăng Tiêu có thể đi điều tra.
Lăng Kha khẩn trương nắm tay Thịnh Hoàn Hoàn, chỉ sợ Lăng Tiêu tin vào chuyện ma quỷ của Lam Tiếu.
Ngay sau đó, Lăng Kha liền nghe Lăng Tiêu nói: “Vậy cô lập tức chặt đầu xuống đi.”
Thân thể căng thẳng của Lăng Kha buông lỏng, còn kích động hơn cả Thịnh Hoàn Hoàn: “Anh họ thật thông minh, em quá bội phục anh, không giống người nào đó, chỉ số thông minh bị chó ngậm.”
Người Lăng Kha nói đương nhiên chính là Cố Nam Thành.
“Lăng Phi là người của Lăng gia, cũng rất thân với Lăng Tiêu, chỉ tính tiền chia hoa hồng mỗi năm thôi đã không biết bao nhiêu, Lam Tiếu còn nói người ta không xứng với mình, cũng không xem điều kiện của mình như thế nào.”
Từng giọng nói tức giận bất bình vang lên trong phòng.
Cuối cùng ảnh chụp truyền tới tay Lý Vệ Lâm, anh phẫn nộ ném về hướng Lam Tiếu: “Ông đây chưa từng gặp qua loại phụ nữ vô sỉ như cô, còn nói Lăng Phi không xứng với cô, tôi thấy thứ như cô mới không xứng với Lăng Phi.”
Ảnh bị ném đến trước mặt Lam Tiếu, trong ảnh, Lăng Phi ôm Lam Tiếu xuống xe, đầy mặt khủng hoảng mà lao thẳng đến bệnh viện, trên người hai người đều là máu.
Tới giờ khắc này, Lam Tiếu còn có gì để cãi lại?
Sự thật ngay ở trước mắt, những người đứng xem bị lừa gạt lòng thương hại đang phẫn nộ bắt đầu chỉ trích Lam Tiếu.
Đám người Triệu Giai Ca và Trần Phỉ Phỉ không dám nói chuyện giúp Lam Tiếu nữa.
Mặt Lam Tiếu tái nhợt như tờ giấy, cả người đang run rẩy, cô ta như con rắn độc nhìn trừng trừng vào Thịnh Hoàn Hoàn: “Là cô, nhất định là cô, cô hại tôi sinh non còn chưa đủ, hiện giờ lại sai khiến Lăng Kha hãm hại tôi.”
Lam Tiếu lớn tiếng khóc rống lên, ngã người lên trước chống lên mặt bàn, một tay chỉ thẳng vào Thịnh Hoàn Hoàn mà mắng: “Là tôi cho người đẩy cô, nhưng cô căn bản không bị thương, mà tôi lại mất con vì chuyện này, vì sao cô vẫn không chịu buông tha cho tôi?”
Thịnh Hoàn Hoàn mặt không cảm xúc nhìn Lam Tiếu, không nhanh không chậm mà nói: “Hình như cô quên con mình bị hầu gái cô mua chuộc đẩy hư, là cô tự rước hậu quả xấu, chẳng liên quan gì đến tôi.”
“Vậy chuyện đêm nay cô giải thích thế nào?” Lam Tiếu rơi lệ đầy mặt, lạnh giọng chất vấn: “Tôi đã mất con, vì sao cô vẫn không chịu buông tha cho tôi.”
Thịnh Hoàn Hoàn lạnh nhạt nói: “Vậy phải hỏi chính cô xem đã làm gì.”
Lam Tiếu trừng lớn đôi mắt đỏ bừng, cả giận nói: “Tôi làm cái gì, cô nói thử xem.”
Thịnh Hoàn Hoàn rất bình tĩnh, nhưng khí thế lại lập tức hạ gục Lam Tiếu cuồng loạn: “Cô thuê người tùy ý bịa đặt bôi xấu tôi trên mạng, cần tôi lấy ra chứng cứ không?”
Lam Tiếu khinh thường mà cười lạnh: “Nếu cô không làm sai thì cần gì để ý người khác nói gì, còn không phải tại cô chột dạ.”
Nói xong Lam Tiếu lập tức nhìn về phía Lăng Tiêu: “Lăng tổng còn chưa nhìn thấy mấy tấm ảnh đó đúng không, trước khi ly hôn với anh cô gái này đã cặp kè với đàn ông khác, có ảnh chụp làm chứng, sao làm giả được?”
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn lại Lăng Tiêu, không khỏi lau mồ hôi cho Thịnh Hoàn Hoàn.
Lúc này Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ đều bày ra dáng vẻ xem kịch vui, cuối cùng tâm lý cũng được an ủi.
Lăng Tiêu nhìn qua Thịnh Hoàn Hoàn, giọng nói lười biếng mang theo chút lạnh lẽo: “Tôi cũng muốn nghe cô giải thích.”
Chuyện mới xảy ra vào tối hôm qua, Lăng Tiêu từng nhìn thấy chiếc Halley kia, hắn cũng biết người đàn ông ngồi trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn là Đường Nguyên Minh, hắn chỉ muốn nghe cô chuẩn bị giải thích như thế nào thôi.
Rốt cuộc Lam Tiếu cũng tìm được chút hi vọng, lập tức thở phào nhẹ nhõm, cô ta chờ xem kết cục của Thịnh Hoàn Hoàn, tội cắm sừng Lăng Tiêu nghiêm trọng hơn cô ta nói dối gấp một vạn lần.
Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa mở miệng thì Đường Nguyên Minh đã cười nói với Lăng Tiêu: “Lăng tổng cần gì giả bộ hồ đồ, tối hôm qua không phải chúng ta đã gặp nhau sao? tôi và Hoàn Hoàn ký hợp đồng ở nhà ăn, ăn xong tôi lái xe chở cô ấy về nhà có vấn đề gì?”
Mọi người kinh hãi, thì ra Đường Nguyên Minh chính là người đàn ông thần bí trong ảnh,... gian phu của Thịnh Hoàn Hoàn.
Người buồn bực nhất là Lý Vệ Lâm, chiếc xe máy Halley của anh tự nhiên lại hot trên mạng, bị cả Hải Thành biết đến.
Lăng Tiêu mắt điếc tai ngơ trước lời giải thích của Đường Nguyên Minh, tầm mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thịnh Hoàn Hoàn, hắn muốn nghe chính miệng cô nói.
“Tối hôm qua sau khi chúng ta tách ra, tôi lái xe đưa anh ấy trở về, trong lúc đó chúng tôi không có hành động quá đà nào, nếu anh xem qua mấy tấm ảnh kia thì sẽ biết, đó là lợi dụng góc độ chụp, cố ý làm người ta hiểu lầm.” Thịnh Hoàn Hoàn thản nhiên giải thích với Lăng Tiêu.
Lúc này Lam Tiếu châm chọc nói: “Lăng tổng, anh đừng tin cô ta, nếu cô ta và Đường Nguyên Minh không có gian díu thì tại sao Đường Nguyên Minh lại đưa dự án lớn của Đường thị cho cô ta?”
Lăng Tiêu liếc nhìn Lam Tiếu, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Hình như cô rất muốn trên đầu tôi có cái sừng thì phải.”
Tim Lam Tiếu lỡ mấy nhịp, chân tay luống cuống giải thích: “Không phải… Lăng tổng tôi không phải ý này, ý tôi là... tôi muốn nói, những lời này đều là trên mạng truyền, nói rất nhiều xí nghiệp đang tranh đoạt dự án của Đường thị, lại bị Thịnh Thế không hề có ưu thế lấy được, hơn nữa lời đồn này truyền ra từ Thịnh Thế, tôi chỉ sợ Lăng tổng bị Thịnh Hoàn Hoàn lừa.”
Lăng Tiêu lại nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Những lời này cũng không phải không có lý.”
Thịnh Hoàn Hoàn bình tĩnh giải thích với Lăng Tiêu: “Làm ăn quan trọng là cơ duyên và quan hệ, vừa sinh ra tôi đã quen biết Đường tổng, đây là cơ duyên của tôi. Hơn nữa ai nói cho các người Thịnh Thế không có ưu thế gì? Thịnh Thế không chỉ có tiền, chúng tôi còn có đoàn đội cao cấp nhất.”
Sau đó Thịnh Hoàn Hoàn lại nhìn về phía Lam Tiếu: “Nếu cô không hiểu thì có thể hỏi người ngồi bên cạnh Trần Phỉ Phỉ, anh ta chính là thiên tài của dự án này.”
Ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người Lý Vệ Lâm.
Lý Vệ Lâm xấu hổ cười cười với mọi người, sau đó hung hăng trừng Thịnh Hoàn Hoàn một cái: “Đừng quên cá cược của chúng ta, chờ cô thắng lại nói.”
Trần Phỉ Phỉ lập tức hỏi: “Cá cược gì?”
Mặt Lý Vệ Lâm đỏ lên, nói lắp bắp: “Chính là, chính là...”
Thịnh Hoàn Hoàn thấy Lý Vệ Lâm không biết cố gắng như thế thì dứt khoát trả lời thay anh ta: “Đương nhiên là vượt qua cô trong cuộc đua quốc tế.”
Không biết là ai “Phì” một tiếng bật cười, ai không biết Trần Phỉ Phỉ là nữ tay đua có tiềm lực nhất Hoa Hạ mấy năm nay, Thịnh Hoàn Hoàn nói như vậy là không tự lượng sức mình.
Trần Phỉ Phỉ hừ lạnh một tiếng: “Phải không, tôi chờ cô ở trận chung kết.”
“Một lời đã định.” Thịnh Hoàn Hoàn không màng hơn thua mà đáp lại một câu, sau đó nhìn về phía Lăng Tiêu: “Tôi giải thích như vậy, anh có vừa lòng không?”
Lăng Tiêu còn chưa tỏ thái độ thì Lam Tiếu lại hô to: “Lăng tổng đừng tin cô ta, Thịnh Hoàn Hoàn đang nói dối, trực giác của phụ nữ luôn rất chính xác, nếu cô ta không có gì với Đường Nguyên Minh thì tôi chặt đầu xuống cho anh làm ghế ngồi.”
Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng nhìn Lam Tiếu, hiện giờ cô ta chỉ hấp hối giãy giụa thôi, cô và Đường Nguyên Minh trong trong sạch sạch, cô chẳng sợ gì cả, Lăng Tiêu có thể đi điều tra.
Lăng Kha khẩn trương nắm tay Thịnh Hoàn Hoàn, chỉ sợ Lăng Tiêu tin vào chuyện ma quỷ của Lam Tiếu.
Ngay sau đó, Lăng Kha liền nghe Lăng Tiêu nói: “Vậy cô lập tức chặt đầu xuống đi.”
Thân thể căng thẳng của Lăng Kha buông lỏng, còn kích động hơn cả Thịnh Hoàn Hoàn: “Anh họ thật thông minh, em quá bội phục anh, không giống người nào đó, chỉ số thông minh bị chó ngậm.”
Người Lăng Kha nói đương nhiên chính là Cố Nam Thành.