“Lăng Phi, chúng ta đi ra ngoài nói đi!” Nói xong, Lam Tiếu duỗi tay về hướng Lăng Phi.
Nhưng Lăng Phi lại tránh đi, anh đau đớn mà nhìn Lam Tiếu: “Thừa nhận em là bạn gái của anh khó như vậy sao?”
Lam Tiếu cứng đờ đứng tại chỗ, oán trách mà nhìn Lăng Phi, mọi người đều đang ép cô, cả anh cũng muốn ép cô vào lúc này sao?
Lăng Phi nhìn Lam Tiếu vẫn trầm mặc bằng đôi mắt đỏ ngầu: “Nói đi, em nói cho bọn họ biết rốt cuộc chúng ta có quan hệ gì.”
Trong khoảng thời gian này anh luôn nỗ lực làm công tác tư tưởng cho ba mẹ, hy vọng họ có thể tiếp nhận cô lần nữa.
Cô ta sinh non, anh luôn ở bên cạnh dỗ dành.
Cô mắng anh vô dụng, mắng anh là rác rưởi thì thôi, anh nghĩ có thể giúp cô giải toả cục tức trong lòng thì sẽ dễ chịu hơn một chút.
Nhưng cô lại phủi sạch quan hệ của họ với người ngoài như thế, trong mắt cô, Lăng Phi này thật sự mất mặt xấu hổ như thế sao?
Mãi đến lúc này Lăng Phi mới hiểu, thì ra cô thật sự xem thường anh, vẫn luôn giữ lại đường lui, rốt cuộc cô coi anh là cái gì?
Thật lâu sau vẫn không đợi được Lam Tiếu trả lời, Lăng Phi mất khống chế mà rống giận với Lam Tiếu: “Em nói đi, nói cho họ biết rốt cuộc chúng ta có quan hệ gì.”
Lam Tiếu siết chặt đôi tay thành nắm đấm: “Lăng Phi, anh bình tĩnh một chút, chúng ta đi ra ngoài nói.”
“Cứ nói ở đây, quan hệ của chúng ta mất mặt như vậy sao?” Lăng Phi không nhường một bước: “Vì sao không dám thừa nhận? Em đang sợ cái gì? Anh không đáng cho em tin tưởng như thế sao?”
Nói đến mức này, mọi người còn không rõ đáp án của Lăng Phi sao?
Lăng Phi nói bọn họ là bạn trai bạn gái, chỉ là Lam Tiếu không chịu thừa nhận, rốt cuộc là do nguyên nhân gì, mọi người đều rất tò mò.
Lam Tiếu biết chuyện đã đến nước này thì cô ta nhất định phải lập tức đưa ra lựa chọn, hoặc thừa nhận quan hệ người yêu với Lăng Phi, được Lăng Phi tha thứ.
Nhưng làm như vậy thì chẳng khác nào thừa nhận vừa rồi cô đang nói dối, không khác gì tự vả mặt trước mặt mọi người, chuyện cô sinh non sẽ bị công khai, thanh danh của cô cũng bị hủy trong một sớm.
Hoặc phủ nhận trước mặt mọi người, cắt đứt quan hệ với Lăng Phi, cô không những giữ được thanh danh, còn có thể ép Lăng Kha xin lỗi cô trước mặt mọi người.
Lam Tiếu nhớ tới chuyện vợ chồng Lăng Hoa Thịnh không ưa gì mình, nhớ tới cô bị Thịnh Hoàn Hoàn đánh sưng mặt mà Lăng Phi lại không bảo vệ được cô.
Nhớ tới anh chẳng làm nên trò trống gì, luôn ra sức lấy lòng, ăn nói khép nép trước mặt Lăng Tiêu...
Rất nhanh trong lòng Lam Tiếu đã có đáp án.
“Rốt cuộc chúng ta có quan hệ gì?” Lăng Phi lại rống giận với Lam Tiếu: “Em nói đi, nói cho họ biết chúng ta là gì của nhau.”
Anh chưa bao giờ rống vào mặt Lam Tiếu như vậy, từ trước tới nay anh luôn cẩn thận che chở cô, cưng chiều cô, hận không thể đưa hết mọi thứ tốt nhất cho cô, đây là lần đầu tiên anh nổi nóng như thế.
Lam Tiếu đã bao giờ bị đối xử hung dữ như vậy? Còn ngay trước mặt nhiều người như thế?
Trong lòng cô ta càng bất mãn với Lăng Phi, càng cảm thấy anh vô dụng hèn nhát, nếu anh có một nửa năng lực như Lăng Tiêu, Cố Nam Thành, Lệ Hàn Tư thì hôm nay cô có bị người ta ép đến bước đường này không?
Lam Tiếu đã đưa ra quyết định, lập tức cả giận nói với Lăng Phi: “Lăng Phi, anh đừng cố ý gây hiểu lầm ở đây, tôi và anh có quan hệ gì? Lần trước anh lừa tôi đến Lăng gia, tôi không so đo với anh, đêm nay tôi vốn muốn chừa chút mặt mũi cho anh, không ngờ anh lại cùng phe với bọn Lăng Kha.”
“Mấy tháng qua anh cứ đau khổ theo đuổi tôi, tôi vẫn không chấp nhận, không ngờ anh lại sinh lòng oán hận, hợp tác với bọn Lăng Kha hủy hoại thanh danh của tôi, các người muốn dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này ép tôi đi vào khuôn khổ sao, tôi nói cho các người biết, không có cửa đâu.” Lam Tiếu tức giận chỉ vào Lăng Phi: “Hôm nay tôi đứng trước mặt mọi người nói cho Lăng Phi anh biết, Lam Tiếu này chướng mắt anh, anh bỏ cuộc đi!”
Lăng Phi như bị người ta đánh một đòn chí mạng, anh khó tin mà nhìn Lam Tiếu, không thể tin được cô ta lại nói những lời này với mình: “Em nói cái gì?”
Lăng Phi có thể đoán được Lam Tiếu sẽ phủ nhận quan hệ của họ, nhưng anh không ngờ cô còn trả đũa.
Lam Tiếu biết, trong tình huống này nếu cô không toàn lực đánh trả thì căn bản không đạt đến hiệu quả rửa sạch hiềm nghi, nếu quyết định phủ nhận thì phải phủ nhận hoàn toàn.
Vì thế Lam Tiếu hất cằm lên: “Tôi nói tôi không có quan hệ gì với anh cả, tôi từ chối sự theo đuổi của anh, bởi vì Lăng Phi anh không xứng với tôi.”
Lăng Phi anh không xứng với tôi? Còn lời nào cay nghiệt làm tổn thương người khác hơn không?
Mắt Lăng Phi đỏ ngầu, gian nan mở miệng: “Lam Tiếu, em biết câu này có nghĩa là gì không?”
Có nghĩa là quan hệ người yêu của hai người sẽ tan vỡ.
Sao Lam Tiếu lại không biết?
Cô rất kiên định mà nói với Lăng Phi: “Lăng Phi, tôi đã từ chối rõ ràng, hy vọng anh có chút khí phách đàn ông, về sau đừng đến quấy rầy tôi nữa.”
Lúc này Lăng Phi hoàn toàn hết hy vọng, anh nhìn chằm chằm Lam Tiếu, hồi lâu mới khàn khàn nói: “Lam Tiếu, không ngờ cô lại là loại... Thôi, là tôi nhìn lầm người, hy vọng cô nhớ kỹ mỗi một câu mình đã nói hôm nay.”
Rốt cuộc Lăng Phi vẫn nhớ đến tình cảm ngày xưa nên để lại mặt mũi cho Lam Tiếu, cô ta vừa sinh non sức khỏe không tốt, không vạch trần lời nói dối của cô ta là điều cuối cùng anh có thể làm.
Nói xong những lời này, Lăng Phi liền xoay người rời khỏi phòng.
Toàn bộ quá trình, không ai nói xen vào một câu.
Lúc này Lam Tiếu còn không biết mình đã mất đi cái gì!
Nhìn Lăng Phi không vạch trần mình ngay ở đây, Lam Tiếu nhẹ nhàng thở ra, như người chiến thắng mà nhìn về phía Lăng Kha: “Lăng Kha, cô còn có gì để nói, tôi muốn cô lập tức xin lỗi tôi.”
Bạch Sương lập tức nói: “Đúng vậy, Lăng Kha mau xin lỗi Lam Tiếu.”
Trần Phỉ Phỉ cũng nói: “Lăng Kha, Lam Tiếu và Lăng Phi căn bản chưa quen nhau, sao lại mang thai sinh non, cô nói những lời vừa rồi rốt cuộc có rắp tâm gì?”
Lý Vệ Lâm nhíu mày: “Cmn, suýt bị người ta gài.”
Trần Phỉ Phỉ mắt trợn trắng, cuối cùng anh cũng không đứng sai đội.
Lăng Kha tức giận trừng Cố Bắc Thành: Sao Hoàn Hoàn còn chưa tới?
Cố Bắc Thành nhún vai, cho Lăng Kha một ánh mắt cổ vũ: Cố lên, tôi tin cô được mà.
Kỳ thật đêm nay Lăng Kha đã có chuẩn bị mới đến, chẳng qua cô cảm thấy chuyện này nên để Thịnh Hoàn Hoàn làm thì thích hợp hơn, nhưng đến bây giờ đại tiểu thư kia còn chưa tới!
Lăng Kha đành phải bao biện làm thay, cô nâng đôi tay lên vỗ vỗ: “Tốt, thật tốt, Lam Tiếu, tôi thật sự rất bội phục cô, nói dối mà không chớp mắt lấy một cái, thật cảm thấy không đáng cho thằng ngốc Lăng Phi kia, dâng tấm chân tình cho loại phụ nữ bạc tình bạc nghĩa như cô, thật là đáng tiếc!”
Mặt Lam Tiếu trầm xuống: “Lăng Kha cô còn chưa đủ?”
Lúc này Triệu Giai Ca cũng mở miệng, khí chất lạnh lẽo cứng rắn: “Lăng Kha, rốt cuộc Lam Tiếu đắc tội cô cái gì mà cô lại cắn chặt không buông, nghĩ Lam gia dễ ức hiếp sao?”
Lời này mang theo ý cảnh cáo, nếu Lăng Kha còn nắm chặt không buông như vậy thì không chỉ đắc tội Lam gia mà còn cả Triệu gia. Hai nhà Lam, Triệu là thân thích, tuy Lam gia không đáng sợ hãi, nhưng Triệu gia lại không dễ chọc, Lăng Kha phải cân nhắc cho kỹ.
Nhưng Lăng Phi lại tránh đi, anh đau đớn mà nhìn Lam Tiếu: “Thừa nhận em là bạn gái của anh khó như vậy sao?”
Lam Tiếu cứng đờ đứng tại chỗ, oán trách mà nhìn Lăng Phi, mọi người đều đang ép cô, cả anh cũng muốn ép cô vào lúc này sao?
Lăng Phi nhìn Lam Tiếu vẫn trầm mặc bằng đôi mắt đỏ ngầu: “Nói đi, em nói cho bọn họ biết rốt cuộc chúng ta có quan hệ gì.”
Trong khoảng thời gian này anh luôn nỗ lực làm công tác tư tưởng cho ba mẹ, hy vọng họ có thể tiếp nhận cô lần nữa.
Cô ta sinh non, anh luôn ở bên cạnh dỗ dành.
Cô mắng anh vô dụng, mắng anh là rác rưởi thì thôi, anh nghĩ có thể giúp cô giải toả cục tức trong lòng thì sẽ dễ chịu hơn một chút.
Nhưng cô lại phủi sạch quan hệ của họ với người ngoài như thế, trong mắt cô, Lăng Phi này thật sự mất mặt xấu hổ như thế sao?
Mãi đến lúc này Lăng Phi mới hiểu, thì ra cô thật sự xem thường anh, vẫn luôn giữ lại đường lui, rốt cuộc cô coi anh là cái gì?
Thật lâu sau vẫn không đợi được Lam Tiếu trả lời, Lăng Phi mất khống chế mà rống giận với Lam Tiếu: “Em nói đi, nói cho họ biết rốt cuộc chúng ta có quan hệ gì.”
Lam Tiếu siết chặt đôi tay thành nắm đấm: “Lăng Phi, anh bình tĩnh một chút, chúng ta đi ra ngoài nói.”
“Cứ nói ở đây, quan hệ của chúng ta mất mặt như vậy sao?” Lăng Phi không nhường một bước: “Vì sao không dám thừa nhận? Em đang sợ cái gì? Anh không đáng cho em tin tưởng như thế sao?”
Nói đến mức này, mọi người còn không rõ đáp án của Lăng Phi sao?
Lăng Phi nói bọn họ là bạn trai bạn gái, chỉ là Lam Tiếu không chịu thừa nhận, rốt cuộc là do nguyên nhân gì, mọi người đều rất tò mò.
Lam Tiếu biết chuyện đã đến nước này thì cô ta nhất định phải lập tức đưa ra lựa chọn, hoặc thừa nhận quan hệ người yêu với Lăng Phi, được Lăng Phi tha thứ.
Nhưng làm như vậy thì chẳng khác nào thừa nhận vừa rồi cô đang nói dối, không khác gì tự vả mặt trước mặt mọi người, chuyện cô sinh non sẽ bị công khai, thanh danh của cô cũng bị hủy trong một sớm.
Hoặc phủ nhận trước mặt mọi người, cắt đứt quan hệ với Lăng Phi, cô không những giữ được thanh danh, còn có thể ép Lăng Kha xin lỗi cô trước mặt mọi người.
Lam Tiếu nhớ tới chuyện vợ chồng Lăng Hoa Thịnh không ưa gì mình, nhớ tới cô bị Thịnh Hoàn Hoàn đánh sưng mặt mà Lăng Phi lại không bảo vệ được cô.
Nhớ tới anh chẳng làm nên trò trống gì, luôn ra sức lấy lòng, ăn nói khép nép trước mặt Lăng Tiêu...
Rất nhanh trong lòng Lam Tiếu đã có đáp án.
“Rốt cuộc chúng ta có quan hệ gì?” Lăng Phi lại rống giận với Lam Tiếu: “Em nói đi, nói cho họ biết chúng ta là gì của nhau.”
Anh chưa bao giờ rống vào mặt Lam Tiếu như vậy, từ trước tới nay anh luôn cẩn thận che chở cô, cưng chiều cô, hận không thể đưa hết mọi thứ tốt nhất cho cô, đây là lần đầu tiên anh nổi nóng như thế.
Lam Tiếu đã bao giờ bị đối xử hung dữ như vậy? Còn ngay trước mặt nhiều người như thế?
Trong lòng cô ta càng bất mãn với Lăng Phi, càng cảm thấy anh vô dụng hèn nhát, nếu anh có một nửa năng lực như Lăng Tiêu, Cố Nam Thành, Lệ Hàn Tư thì hôm nay cô có bị người ta ép đến bước đường này không?
Lam Tiếu đã đưa ra quyết định, lập tức cả giận nói với Lăng Phi: “Lăng Phi, anh đừng cố ý gây hiểu lầm ở đây, tôi và anh có quan hệ gì? Lần trước anh lừa tôi đến Lăng gia, tôi không so đo với anh, đêm nay tôi vốn muốn chừa chút mặt mũi cho anh, không ngờ anh lại cùng phe với bọn Lăng Kha.”
“Mấy tháng qua anh cứ đau khổ theo đuổi tôi, tôi vẫn không chấp nhận, không ngờ anh lại sinh lòng oán hận, hợp tác với bọn Lăng Kha hủy hoại thanh danh của tôi, các người muốn dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này ép tôi đi vào khuôn khổ sao, tôi nói cho các người biết, không có cửa đâu.” Lam Tiếu tức giận chỉ vào Lăng Phi: “Hôm nay tôi đứng trước mặt mọi người nói cho Lăng Phi anh biết, Lam Tiếu này chướng mắt anh, anh bỏ cuộc đi!”
Lăng Phi như bị người ta đánh một đòn chí mạng, anh khó tin mà nhìn Lam Tiếu, không thể tin được cô ta lại nói những lời này với mình: “Em nói cái gì?”
Lăng Phi có thể đoán được Lam Tiếu sẽ phủ nhận quan hệ của họ, nhưng anh không ngờ cô còn trả đũa.
Lam Tiếu biết, trong tình huống này nếu cô không toàn lực đánh trả thì căn bản không đạt đến hiệu quả rửa sạch hiềm nghi, nếu quyết định phủ nhận thì phải phủ nhận hoàn toàn.
Vì thế Lam Tiếu hất cằm lên: “Tôi nói tôi không có quan hệ gì với anh cả, tôi từ chối sự theo đuổi của anh, bởi vì Lăng Phi anh không xứng với tôi.”
Lăng Phi anh không xứng với tôi? Còn lời nào cay nghiệt làm tổn thương người khác hơn không?
Mắt Lăng Phi đỏ ngầu, gian nan mở miệng: “Lam Tiếu, em biết câu này có nghĩa là gì không?”
Có nghĩa là quan hệ người yêu của hai người sẽ tan vỡ.
Sao Lam Tiếu lại không biết?
Cô rất kiên định mà nói với Lăng Phi: “Lăng Phi, tôi đã từ chối rõ ràng, hy vọng anh có chút khí phách đàn ông, về sau đừng đến quấy rầy tôi nữa.”
Lúc này Lăng Phi hoàn toàn hết hy vọng, anh nhìn chằm chằm Lam Tiếu, hồi lâu mới khàn khàn nói: “Lam Tiếu, không ngờ cô lại là loại... Thôi, là tôi nhìn lầm người, hy vọng cô nhớ kỹ mỗi một câu mình đã nói hôm nay.”
Rốt cuộc Lăng Phi vẫn nhớ đến tình cảm ngày xưa nên để lại mặt mũi cho Lam Tiếu, cô ta vừa sinh non sức khỏe không tốt, không vạch trần lời nói dối của cô ta là điều cuối cùng anh có thể làm.
Nói xong những lời này, Lăng Phi liền xoay người rời khỏi phòng.
Toàn bộ quá trình, không ai nói xen vào một câu.
Lúc này Lam Tiếu còn không biết mình đã mất đi cái gì!
Nhìn Lăng Phi không vạch trần mình ngay ở đây, Lam Tiếu nhẹ nhàng thở ra, như người chiến thắng mà nhìn về phía Lăng Kha: “Lăng Kha, cô còn có gì để nói, tôi muốn cô lập tức xin lỗi tôi.”
Bạch Sương lập tức nói: “Đúng vậy, Lăng Kha mau xin lỗi Lam Tiếu.”
Trần Phỉ Phỉ cũng nói: “Lăng Kha, Lam Tiếu và Lăng Phi căn bản chưa quen nhau, sao lại mang thai sinh non, cô nói những lời vừa rồi rốt cuộc có rắp tâm gì?”
Lý Vệ Lâm nhíu mày: “Cmn, suýt bị người ta gài.”
Trần Phỉ Phỉ mắt trợn trắng, cuối cùng anh cũng không đứng sai đội.
Lăng Kha tức giận trừng Cố Bắc Thành: Sao Hoàn Hoàn còn chưa tới?
Cố Bắc Thành nhún vai, cho Lăng Kha một ánh mắt cổ vũ: Cố lên, tôi tin cô được mà.
Kỳ thật đêm nay Lăng Kha đã có chuẩn bị mới đến, chẳng qua cô cảm thấy chuyện này nên để Thịnh Hoàn Hoàn làm thì thích hợp hơn, nhưng đến bây giờ đại tiểu thư kia còn chưa tới!
Lăng Kha đành phải bao biện làm thay, cô nâng đôi tay lên vỗ vỗ: “Tốt, thật tốt, Lam Tiếu, tôi thật sự rất bội phục cô, nói dối mà không chớp mắt lấy một cái, thật cảm thấy không đáng cho thằng ngốc Lăng Phi kia, dâng tấm chân tình cho loại phụ nữ bạc tình bạc nghĩa như cô, thật là đáng tiếc!”
Mặt Lam Tiếu trầm xuống: “Lăng Kha cô còn chưa đủ?”
Lúc này Triệu Giai Ca cũng mở miệng, khí chất lạnh lẽo cứng rắn: “Lăng Kha, rốt cuộc Lam Tiếu đắc tội cô cái gì mà cô lại cắn chặt không buông, nghĩ Lam gia dễ ức hiếp sao?”
Lời này mang theo ý cảnh cáo, nếu Lăng Kha còn nắm chặt không buông như vậy thì không chỉ đắc tội Lam gia mà còn cả Triệu gia. Hai nhà Lam, Triệu là thân thích, tuy Lam gia không đáng sợ hãi, nhưng Triệu gia lại không dễ chọc, Lăng Kha phải cân nhắc cho kỹ.