Thịnh Hoàn Hoàn sinh ra đã ngậm muỗng vàng, gia đình phú quý làm từ nhỏ cô đã được nâng niu cao hơn người khác một bậc, tính tình không tốt mấy, cộng thêm tính cách kiên nghị quả quyết, khí thế phát ra lúc tức giận đủ làm người ta kinh sợ.
Bạch Sương và Lam Tiếu bị khí thế trên người Thịnh Hoàn Hoàn làm sợ hãi, sau một lúc lâu vẫn không nói ra được câu nào để phản bác.
Thịnh Hoàn Hoàn dừng lại, ánh mắt sắc bén xẹt qua mặt Trần Phỉ Phỉ, lại tiếp tục nói: “Tôi lấy mặt nóng dán mông lạnh, dán thành thiếu phu nhân của Lăng gia, nếu các người ghen ghét cũng có thể đi thử một lần, chúc các người may mắn.”
Thịnh Hoàn Hoàn ưu nhã lại cao ngạo cười: “Nhưng... Các người có tư cách đó không?”
Thẳng đến Thịnh Hoàn Hoàn đi rồi, ba cô gái vẫn còn ngơ ra.
Dựa vào cái gì, rõ ràng người bị mọi người cười nhạo khinh thường là cô, sao cô còn dám kiêu ngạo cao ngạo như vậy?
Vài giây sau, trong WC truyền đến tiếng kêu the thé của phụ nữ: “A... Thịnh Hoàn Hoàn, tao muốn giết mày.”
Đáng tiếc, cách âm quá tốt, bên ngoài lại đang bật nhạc, không ai nghe thấy tiếng thét chói tai phát điên của Lam Tiếu.
Có lẽ Lam Tiếu biết chuyện này nên không hề kiêng kỵ mà chửi bậy trong đó: “Tiện nhân, tao chờ xem kết cục của nó sau khi bị Lăng Tiêu đuổi ra khỏi nhà.”
Mà Bạch Sương tức đến bật khóc: “Thịnh Hoàn Hoàn khinh người quá đáng, tôi như bây giờ làm sao ra ngoài gặp ai?”
Lớp trang điểm trên mặt cô ta đã bị nhòe, tóc và quần áo cũng ướt đẫm.
Lúc này, Trần Phỉ Phỉ luôn không nhúng tay vào rốt cuộc cũng mở miệng: “Không, các cô phải đi ra ngoài như vậy, hơn nữa càng đáng thương càng tốt.”
Bạch Sương và Lam Tiếu lập tức phản ứng lại.
Đúng vậy, các cô phải đi ra ngoài như vậy, để Lăng Tiêu và mọi người nhìn xem tiểu thư đứng đầu Thịnh Hoàn Hoàn kiêu ngạo ương ngạnh, tâm địa ác độc như thế nào.
Thịnh Hoàn Hoàn đi ra từ WC, nhìn người đàn ông đang ngồi trong góc, tuy không nói lời nào, nhưng dựa vào khí thế cực mạnh đã đủ tác động toàn trường, cô đi từng bước về hướng hắn.
Bao nhiêu người chờ xem dáng vẻ cô té ngã chật vật, nhưng cô lại không cho bọn họ toại nguyện. Thịnh Hoàn Hoàn này nhất định phải ăn vạ hắn cho bằng được, ai kêu hiện tại hắn là chồng cô chứ?
Thịnh Hoàn Hoàn trở lại ngồi xuống bên cạnh Lăng Tiêu, nghiêng mặt qua, tươi cười thân thiết nói với hắn: “Lát nữa mời anh xem trò hay.”
Lăng Tiêu xoa cái đầu nhỏ trong ngực, lười nâng mắt lên nhìn cô lấy một cái, chỉ nói: “Không có hứng thú.”
Lăng Thiên Vũ ngủ mơ mơ hồ hồ, nghe thấy giọng nói của Thịnh Hoàn Hoàn thì giơ tay ra, muốn cô ôm.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức ôm lấy Thái Tử gia, hiện tại cậu chính là bùa hộ mệnh của cô.
Vừa ôm Lăng Thiên Vũ qua thì Lam Tiếu và Bạch Sương đã chật vật đi ra từ WC.
“Trời ạ, sao Tiếu Tiếu các người làm thành như vậy?”
Triệu Giai Ca ngồi bên cạnh Lệ Hàn Tư là người đầu tiên phát hiện họ, kinh ngạc đến mức cái cằm xinh đẹp suýt rơi xuống khỏi mặt.
Tiếng hô kinh ngạc này làm mọi người nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Bạch Sương và Lam Tiếu, mọi người chấn động, sao đi WC lại thành như vậy?
Lăng Phi lập tức chạy qua chỗ Lam Tiếu, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy, có phải té ngã không, không bị thương đó chứ?”
Lam Tiếu mếu máo, ôm Lăng Phi mà bật khóc: “Lăng Phi... Anh nhất định phải làm chủ giúp em...”
Lam Tiếu là em họ của Triệu Giai Ca, cho nên lúc này Triệu Giai Ca cũng đi tới bên cạnh Lam Tiếu và Bạch Sương, ánh mắt lại tập trung vào Trần Phỉ Phỉ: “Trần tiểu thư, xin hỏi đây là chuyện gì?”
Trần Phỉ Phỉ còn chưa mở miệng thì Bạch Sương đã tức giận chỉ vào Thịnh Hoàn Hoàn và nói: “Là cô ta, là cô ta kéo tóc chúng tôi, ấn chúng tôi vào trong nước.”
Trần Phỉ Phỉ rất đau đớn nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, chị thật không ngờ em lại biến thành như vậy, Lam Tiếu và Bạch Sương chỉ quan tâm em nên mới nói nhiều vài câu, sao em có thể tàn nhẫn như vậy, em làm chị thất vọng quá.”
Lúc này, Lam Tiếu nhu nhược đáng thương khóc lóc kể lể: “Da đầu em suýt bị cô ta xé rách, chị dâu, rốt cuộc em đắc tội chị cái gì mà chị lại đối xử với em như vậy?”
Nghe Lam Tiếu lên án, sắc mặt Lăng Phi trầm xuống.
Khó trách bị anh hai đuổi ra khỏi cửa, thì ra tiểu thư đứng đầu Hải Thành lại có đức hạnh này, thế mà bà nội còn khen cô không dứt miệng.
Trên gương mặt của Triệu Giai Ca mang đầy bất mãn đối với Thịnh Hoàn Hoàn, ngũ quan xinh đẹp nhăn lại: “Thịnh tiểu thư, vì sao cô lại làm như vậy?”
Mọi người tức giận nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, chỉ thấy cô không cho là đúng mà cười cười, nói ra một câu rất tuỳ tiện: “Họ muốn bị đánh, tôi có lý do gì không chiều lòng họ?”
Ý cô chính là Lam Tiếu và Bạch Sương thiếu ăn đòn, xứng đáng bị trừng trị.
Đôi mắt Triệu Giai Ca trầm xuống: “Thịnh tiểu thư, xin ăn nói cẩn thận.”
Lúc Thịnh Hoàn Hoàn muốn mở miệng lần nữa, Lam Tiếu liền tủi thân bi thương nói: “Bỏ đi chị họ, em muốn về nhà, chị dẫn em về nhà đi!”
“Chị dâu phải xin lỗi.” Rốt cuộc Lăng Phi cũng mở miệng, anh ta tức giận trừng Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi muốn chị xin lỗi Lam Tiếu.”
“Đúng vậy, phải xin lỗi, Thịnh Hoàn Hoàn mau xin lỗi Lam Tiếu và Bạch Sương.” Không ít người ở đây đều phẫn nộ phụ họa.
Thịnh Hoàn Hoàn nở nụ cười, nụ cười mang theo vài phần trào phúng, lãnh lẽo lại xinh đẹp xấu xa, tựa như yêu tinh câu hồn.
Mặc kệ người khác ồn ào thế nào, cô bình tĩnh chỉ vào Lam Tiếu và Bạch Sương, nhìn người đàn ông bên cạnh mà nói ra một câu kinh người: “Vừa rồi họ nói anh là cái mông lạnh đó.”
Trần Phỉ Phỉ: “...”
Mọi người: “...”
Lăng Tiêu nhìn cô gái như yêu cơ trước mặt, lạnh lùng mở miệng: “Ai nói?”
“Cô ta, không, hình như là cô ta, đúng, chính là cô ta.” Thịnh Hoàn Hoàn lập tức chỉ vào Trần Phỉ Phỉ, tiếp theo lại chỉ về hướng Lam Tiếu.
Vì thế ánh mắt sắc bén của Lăng Tiêu tập trung lên Lam Tiếu, lập tức dọa cô ta xanh xao mặt mày: “Không, lời này không phải em nói, là Trần Phỉ Phỉ nói.”
Đảo mắt Lam Tiếu đã bán đứng Trần Phỉ Phỉ.
Thật quá ngu ngốc.
Trần Phỉ Phỉ bị độ ngu xuẩn của Lam Tiếu làm tức đến xanh mặt, cô ta cố nén sợ hãi trong lòng mà nhìn về phía Lăng Tiêu, không chút hoang mang giải thích: “Lăng thiếu, tôi tuyệt đối không nói nửa câu không phải về ngài, nếu có...”
Thịnh Hoàn Hoàn: “Cô nói.”
Trần Phỉ Phỉ: “Tôi không có.”
Thịnh Hoàn Hoàn không nhanh không chậm mà nói: “Vậy cô giải thích xem tôi lấy mặt nóng dán mông lạnh của ai?”
Dù sao cô đã bị người ta khinh thường không biết bao nhiêu lần, mất mặt thêm cũng chẳng sao cả. Nhưng Trần Phỉ Phỉ thì sao, cô ta xác định có thể chịu nổi lửa giận của Lăng Tiêu không?
“...”
Trần Phỉ Phỉ cắn chặt môi, ánh mắt hận không thể xé nát Thịnh Hoàn Hoàn, cuối cùng cô ta lựa chọn bất chấp tất cả, dù sao Lăng Tiêu cũng không thích Thịnh Hoàn Hoàn.
Vì thế cô ta cắn răng một cái, cả giận nói: “Chị có nói những lời này, đó là lời khuyên bảo của người chị dành cho em gái, Hoàn Hoàn, em mặt dày mày dạn quấn lấy Lăng thiếu như vậy có ý nghĩa gì?”
Mặt dày mày dạn, thành ngữ này dùng thật chính xác!
Hành động đêm nay của Thịnh Hoàn Hoàn còn không phải là mặt dày mày dạn sao?