Mục lục
Nháp - Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy tầm mắt của Lăng Tiêu vẫn không dời khỏi người mình, trong lòng cô không khỏi siết chặt, bỗng nhớ tới lần đầu tiên giữa cô và Lăng Tiêu.

Đêm đó Lăng Tiêu không dịu dàng, không bận tâm cảm nhận của cô chút nào, hắn chỉ mang đến cho cô đau đớn và nhục nhã, cho nên đối với cô, đêm đó chỉ là tra tấn, cảm giác rất tệ.

“Rất thích.” Giọng nói của Lăng Tiêu truyền đến từ đỉnh đầu cô.

Đáp án hắn đưa ra hoàn toàn tương phản với cảm nhận của Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ, cô gái mà hắn nhớ tới lúc này nhất định không phải cô, có thể là mẹ của Thiên Vũ, có thể là Lam Nhan, cũng có thể là người bạn gái cũ ở nước ngoài trông rất giống cô mà hắn từng nhắc đến.

Tóm lại không phải là cô.

Trái tim đột nhiên đau đau, muốn uống rượu.

Lăng Tiêu trả lời xong thì vờ như không nhìn thấy những ánh mắt nghiền ngẫm kia, bàn tay thon dài sạch sẽ lại quay chai rượu.

Lần này miệng chai nhắm ngay Vân Kỳ.

Vân Kỳ lật bài rồi tự đọc ra: “Từng có mấy người phụ nữ đàn ông?”

Vân Kỳ vốn lăn lộn xã hội đen, trò chơi này chỉ là trò mèo với anh ta, anh vuốt vết sẹo trên cằm mà trầm ngâm: “Từng có mấy người phụ nữ? Cái này tôi thật sự không nhớ rõ.”

Dạ Oanh ngồi bên cạnh anh ta trả lời: “8 người.”

Vân Kỳ cười nhạt: “Không ai biết rõ chuyện của anh hơn em cả.”

Dạ Oanh vuốt vuốt mái tóc dài, cười rất quyến rũ: “Lần nào cũng là em hẹn người, em tặng quà, sao lại không rõ chứ?”

Thịnh Hoàn Hoàn thực kinh ngạc, Dạ Oanh không phải người phụ nữ của Vân Kỳ sao?

Vân Kỳ không nói thêm nữa, lại quay chai rượu.

Miệng chai nhắm ngay Diệp Sâm.

Câu hỏi là “Bộ phận nào trên người bạn nhạy cảm nhất.”

Diệp Sâm cười mà không đáp, bưng ly rượu lên uống cạn.

Tiêu Dịch trêu chọc: “Không phải chứ, kín tiếng quá vậy?”

Vân Kỳ cười lớn: “Anh ta rất rụt rè, luôn không cho phụ nữ chạm vào thì làm sao biết bộ phận nào trên thân thể mình nhạy cảm nhất?”

Diệp Sâm không phản bác, ánh mắt dừng lại trên người Nam Tầm, đồng thời cũng quay chai rượu trong tay.

Kết quả vẫn là Diệp Sâm.

Câu hỏi: “Chuyện xấu hổ nhất từng trải qua trong đời.”



Diệp Sâm mang đầy tà khí lại tung ra tin sốt dẻo: “Hồi niên thiếu từng cưỡng hôn một nữ sinh, kết quả bị người ta đánh bò lăn.”

“Phốc...” Mọi người phì cười.

Thịnh Hoàn Hoàn đánh giá người đàn ông tuấn tú này, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người này, trong nét cao ngạo mang theo chút bướng bỉnh, khí thế không thua gì Lăng Tiêu, vừa nhìn liền biết có thân phận không đơn giản.

Loại đàn ông này lại từng có quá khứ ngốc nghệch đáng yêu như vậy á. Vân Kỳ nói đến nay anh vẫn chưa chạm qua phụ nữ, chắc trong lòng còn chưa bỏ xuống được nữ sinh kia rồi!

Bỗng nhiên, trên bả vai truyền đến cảm giác đau nhói, Thịnh Hoàn Hoàn nghiêng mặt qua liền đối diện với ánh mắt sắc bén của Lăng Tiêu, đáy mắt hắn hiện ra một tia cảnh cáo.

Thịnh Hoàn Hoàn không thể hiểu được, nhưng Lăng Tiêu cũng không nhắc nhở thêm nữa, mặt hắn rất đen.

Diệp Sâm bị bọn Vân Kỳ cười nhạo một hồi lại quay chai rượu.

Lần này miệng chai chỉ về hướng Nam Tầm.

Nam Tầm muốn duỗi tay lật bài, nhưng Diệp Sâm nhanh hơn cô một bước.

Giọng nói của Diệp Sâm trầm thấp giàu từ tính, đôi mắt như chim ưng lại nhìn chằm chằm Nam Tầm: “Từng yêu mấy người?”

“Một người.” Nam Tầm trả lời không chút do dự.

Đôi mắt dưới cặp mắt kính của Diệp Sâm tràn đầy lạnh lẽo.

Tiếp theo Thịnh Hoàn Hoàn lại trúng chiêu.

Câu hỏi: “Có từng cùng khác phái xem phim cấm chưa?”

Thịnh Hoàn Hoàn: “... Chưa.”

Tiếp theo là Dạ Oanh, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn không biết cô rút phải câu hỏi gì, bởi vì Lăng Tiêu đã nói một câu bên tai làm cô mặt đỏ tai hồng.

Chưa chơi thật hay thách được bao lâu, sau mấy vòng bọn Lăng Tiêu liền vào phòng trà nói chuyện, mấy người bọn Thịnh Hoàn Hoàn thì ngồi uống rượu.

Thịnh Hoàn Hoàn bưng rượu đến ngồi bên cạnh Dạ Oanh: “Vẫn chưa có cơ hội nói tiếng cảm ơn với cô, tôi kính cô một ly!”

Lúc trước nếu không phải Dạ Oanh nhắc nhở thì cô sẽ không có giao thoa gì với Lăng Tiêu, Lăng Tiêu bình yên đưa Tiểu Sam Sam về nhà, sau đó Trần Cường dẫn người xông vào Thịnh gia ngay giữa đêm khuya, Lăng Tiêu xuất hiện cứu cả nhà bọn họ.

Dạ Oanh cười hỏi: “Hối hận không?”

Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ, sau đó sau đó lắc đầu: “Tuy tính tình Lăng Tiêu rất tệ, nhưng cũng không xấu như đồn đãi.”

Nghiêm túc mà nói, Lăng Tiêu vẫn có rất nhiều ưu điểm, hắn là người cha tốt, lúc ở bên ngoài sẽ bảo vệ cô, hơn nữa hắn còn biết nấu ăn.

Chỉ tính đến mặt nấu cơm này, Thịnh Hoàn Hoàn có thể cho Lăng Tiêu mười điểm.



“Cô và Vân Kỳ không phải người yêu sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn rất tò mò, bên ngoài đều nói Dạ Oanh là người phụ nữ của Vân Kỳ.

Dạ Oanh cười cười, không trả lời câu hỏi của Thịnh Hoàn Hoàn, chỉ nâng ly rượu lên cụng với cô: “Uống rượu đi!”

Xem ra quan hệ có chút phức tạp, Thịnh Hoàn Hoàn không hỏi thêm nữa.

Ngồi một lát, Lăng Kha ngại nhàm chán: “Chúng ta ca hát đi, quên đi tất cả phiền não, quẩy lên.”

Vì thế một giờ sau, đám người Lăng Tiêu đi ra từ phòng trà liền thấy phòng này đã trở thành sàn nhảy, ánh đèn đủ mọi màu sắc đang xoay tròn, trên bàn đầy vỏ chai rượu, nhạc lớn chói tai, mấy người phụ nữ chơi điên rồi.

Thịnh Hoàn Hoàn đạp lên sô pha nhảy tưng tưng, Dạ Oanh nhảy điệu múa thật gợi cảm, Lăng Kha và Nam Tầm khoác vai nhau mà gân cổ lên hát: “Tôi không làm đại ca đã thật nhiều năm, tôi không thích lời nói dối lạnh lẽo...”

Mấy người đàn ông: “...”

Rốt cuộc trong thời gian bọn họ đi vào nói chuyện đã xảy ra cái gì?

Lăng Tiêu nhìn cô gái nhún nhảy loạn xạ trên sô pha mà đau đầu nói: “Xin lỗi, làm các vị cười chê, nhìn có vẻ uống không ít, tôi dẫn cô ấy về trước.”

Lăng Tiêu đi lên trước, Thịnh Hoàn Hoàn thấy hắn thì lập tức nhảy lên người hắn: “Lăng Tiêu, rốt cuộc anh cũng ra rồi, uống rượu cùng tôi đi, chúc mừng cuối cùng chị Nam Tầm cũng đá đít thằng đểu Cố Nam Thành kia.”

Mùi rượu rất nồng xông vào mũi, Lăng Tiêu nhìn cô gái mặt đỏ ửng mà chau mày: “Cô đã uống bao nhiêu.”

Thịnh Hoàn Hoàn cười khì khì duỗi ba ngón tay ra quơ quơ trước mặt Lăng Tiêu, dáng vẻ trông rất đắc ý: “Không nhiều lắm, chỉ ba chai thôi, không phải anh nói muốn cùng tôi xem phim cấm sao, chúng ta mau về nhà đi!”

Trong câu hỏi có từng cùng khác phái xem phim cấm chưa, sau khi Thịnh Hoàn Hoàn trả lời chưa thì Lăng Tiêu đã nói một câu bên tai cô: “Chúng ta trở về thử một lần.”

Ánh mắt Lăng Tiêu sâu thẳm: “Như cô mong muốn.”

Tiểu yêu tinh này đã uống say còn không quên tán tỉnh hắn, trở về xem hắn trừng trị cô như thế nào.

Nhưng đêm nay Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn không xảy ra chuyện gì, vì sau khi lên xe Thịnh Hoàn Hoàn ngủ say như lợn chết, dù Lăng Tiêu có gọi thế nào cũng không dậy.


Sau khi Lăng Tiêu ôm Thịnh Hoàn Hoàn rời đi, Vân Kỳ đi đến bên cạnh Dạ Oanh: “Uống say?”


Dạ Oanh lắc đầu cười nói: “Không có.”


Vân Kỳ gật đầu: “Vậy đi thôi!”


Trước khi rời đi, Dạ Oanh quay đầu lại nhìn Lăng Kha và Nam Tầm một cái, trong mắt mang đầy hâm mộ.


Nhiều năm qua cô chưa bao giờ dám để mình uống say, bởi vì trong lòng ẩn giấu quá nhiều bí mật không dám cũng không thể để người ta biết, không bao giờ dám biểu lộ ra ngoài.


Tiêu Dịch nhìn hai cô gái còn đang cầm microphone gào rống, đau đầu mà đỡ trán, bất đắc dĩ nói với Diệp Sâm: “Anh đi trước đi, tôi đưa họ trở về.”


Diệp Sâm vẫn không rời đi, chỉ vào Lăng Kha mà nói: “Anh mang cô ta đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK